TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 988: Kiểm tra (3)

Một chút lạnh lẽo u ám cũng bị nhiệt độ cơ thể Trương Vinh Phương lúc này rửa sạch. Lấy hắn làm trung tâm, ít nhất bán kính năm mét xung quanh hắn giống như một cái lò, nhiệt độ tăng lên vài độ.

Sau một hồi chờ đợi, cuối cùng, một bóng người ở đằng xa phi nhanh tới. Đó là một nam tử đeo mặt nạ đen, người bên kia chạy lại gần và quỳ một chân xuống. “Thuộc hạ bái kiến thế tử.”

“Tả thúc đâu?” Trương Vinh Phương hỏi. Trên lưng hắn xuất hiện một bông sen máu lạ, suy nghĩ lớn nhất của hắn lúc này là nhanh chóng tìm được Tả thúc để bí mật kiểm tra một hai xem bông sen máu có thể gây hại đến mức nào đối với hắn.

“Nội chiêu Thánh môn, môn chủ vội vàng chạy tới, nhắn lại cho ngài, nói vài ngày nữa sẽ trở lại.” Nam tử đáp.

“Có chuyện quan trọng à?” Vẻ mặt ung dung của Trương Vinh Phương hơi thu lại: “Có cần ta giúp gì không?”

Ngày thường Thiên Thạch môn ngoại trừ chuyện của hắn thì có rất nhiều chuyện vặt vãnh phải xử lý. Chẳng hạn như thu nhận đệ tử mới, truy bắt trừng phạt phản đồ, thu thập bảo vật và dược liệu, thăm thân nhân, bạn bè, vân vân và mây mây.

Con người không phải đồ vật, đều có những hoạt động giao tiếp riêng của bản thân, cho nên Tả Hàn không phải lúc nào cũng ở bên cạnh hắn. Thỉnh thoảng hắn ta sẽ rời đi để xử lý một số công việc của riêng mình.

Hắn đã quen với tình huống này rồi.

“Môn chủ đã sớm nhắc đến, xin thế tử đừng lo lắng, ngài sẽ lo liệu.” Nam nhân trả lời.

“Được rồi, ngươi đi xuống đi.” Nói đến đây, trong lòng Trương Vinh Phương biết mình chỉ có thể chờ sau khi Tả Hàn trở về rồi tính tiếp.

“Vâng.”

Người áo đen của Thiên Thạch môn nhanh chóng đứng dậy, lùi lại mấy bước, xoay người bay đi.

Chẳng mấy chốc, chỉ còn lại Trương Vinh Phương trong toàn bộ khu rừng.

Hắn khẽ thở hắt ra một hơi dài.

Bóng dáng lại di chuyển, tiếp tục lao về phía khu rừng xa hơn.

Chạy băng băng một mạch, với tốc độ của hắn, không biết đã chạy bao xa, cho đến khi xung quanh không còn dấu chân, ngay cả mặt đất cũng toàn là rễ cây bò lổm ngổm, xung quanh lùm cây bụi cỏ trải rộng, hoàn toàn không có hành tung của con người.

Đến lúc này, hắn mới hài lòng dừng chân.

“Tiếp theo, đã đến lúc thử loại bông sen máu mới này rốt cuộc có tác dụng gì...”

Đứng trên rìa một cây đại thụ lớn cỡ vòng ôm của ba người.

Đây là một cây đa, rễ phụ buông xuống, một cây tạo thành cả một khu rừng.

Xung quanh lấm tấm những tia nắng rơi xuống, cảnh sắc tươi đẹp, không khí trong lành sạch sẽ, không một chút bụi bặm.

Trương Vinh Phương ngửa đầu nhìn lên bầu trời bên ngoài khe hở giữa những tán lá.

Màu xanh và vàng pha trộn, có chút chói mắt.

“Bắt đầu thôi.”

Hắn nhắm mắt lại.

Cảm nhận vị trí của huyết liên sau lưng.

Hít vào... thở ra... hít vào... thở ra!

Trong phút chốc đột nhiên mở mắt ra, nơi đáy mắt hắn lóe lên một tia huyết sắc.

Cơ thể bắt đầu bành trướng, lớn lên, lớp da bên ngoài bị sự giãn nở của máu thịt làm căng nứt. Sau đó, giống như đồ sứ huyết sắc, trước khi vỡ tan đã khép lại.

Tiếp đó lại bị căng nứt bởi máu thịt mới.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy. Một lần. Hai lần. Ba lần.

Chỉ trong vài giây, cơ thể hắn nhanh chóng tăng từ hai mét lên ba mét, rồi từ ba mét, vẫn còn tiếp tục! Ba mét hai. Ba mét năm. Ba mét bảy. Bốn mét.

Quần áo toàn thân của Trương Vinh Phương đều bị căng nứt, thân thể hoàn toàn bị hoa sen huyết sắc bao trùm.

Huyết liên vốn chỉ ở phía sau lưng, lúc này tựa như liên kết với những vết nứt huyết sắc trên toàn thân Trương Vinh Phương, tạo thành một đóa huyết liên lớn hơn bao phủ toàn thân.

“Không đúng...” Trương Vinh Phương nhìn xuống phần trên trần trụi của mình.

Hiện tại huyết liên đã không còn giống một đóa hoa nữa! Mà giống như một cái lưới! Nó giống như một mạng lưới huyết sắc đặc biệt do nhện dệt thành…

“Đây là... Sức mạnh của huyết liên sao?”

Trương Vinh Phương đưa tay lên, nhìn thấy cánh tay của mình hoàn toàn đã bị những hoa văn huyết sắc bao trùm, chu vi của nó đã tăng lên hơn gấp đôi so với kích thước ban đầu.

Hắn từ từ cúi xuống, nhặt một vài mảnh áo choàng rách nát trên mặt đất, buộc chúng quanh eo để che đi bộ phận quan trọng.

Sau đó nhanh chóng di chuyển về phía trước, xuyên qua cánh rừng lớn, đi đến một đầm nước nhỏ bên gốc cây đa.

Dựa vào hình phản chiếu trong đầm nước.

Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc này trông như thế nào.

Đó là một quái nhân khổng lồ cao bốn mét, rộng hai mét, cả người như thể đang mặc bộ áo giáp cơ bắp huyết sắc.

Mái tóc dài của hắn xõa dài đến thắt lưng, mơ hồ lộ ra từng vết huyết sắc.

Hai mắt, lỗ tai, miệng và mũi đều được bao phủ bởi một lớp màng mỏng trong suốt bằng máu thịt, tựa như là lớp bảo vệ cho những bộ phận quan trọng.