TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 985: Đột biến (5)

"Chết? Chỉ dựa vào ngươi?!" Kim Ngọc Ngôn nheo lại con ngươi, con ngươi chậm rãi biến thành một mảnh bàng bạc.

Những sợi tơ tinh tuyến màu bạc dâng trào chảy dưới da nàng, như dòng sông bị sục sạo dưới lòng sông, phát ra âm thanh văng vẳng khó chịu.

Trong khoảnh khắc, cơ thể nàng phình ra nhanh chóng và trở nên lớn hơn, vô số sợi bạc phun ra từ lỗ chân lông, bao phủ và dệt nên một bộ giáp bạc hoàn chỉnh bên ngoài cơ thể nàng.

Răng rắc.

Thân thể của Trương Vinh Phương run lên, hắn cảm thấy từng dòng nước lạnh thấu xương, buốt giá phun ra từ khối nhọt trên lưng, cảm giác ớn lạnh lan tràn khắp cơ thể hắn. Quá mức lạnh lẽo, đến mức hắn không tự chủ được rùng mình một cái.

“Ngươi bị sao vậy, tiên sinh?” Thường Ngọc Thanh hỏi với một số nghi ngờ khi phát hiện ra sự bất thường của Trương Vinh Phương.

“Không sao, chỉ là, ta có một số phát hiện về tình trạng của ngươi.” Trương Vinh Phương nén ý định quay lại kiểm tra sự bất thường của cơ thể mình, vẫn bình tĩnh nói chuyện với Thường Ngọc Thanh. Hắn có Ám Quang Thị Giác có thể nhìn thấy một số bất thường trên cơ thể đối phương.

Các mạch máu tinh tế chật hẹp, tốc độ dòng chảy chậm, và cấu trúc cơ dường như khác với người bình thường. Mỗi khi Trương Vinh Phương nói điều gì đó, sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của Thường Ngọc Thanh lập tức tăng lên. Nàng ngơ ngác phát hiện rằng đối phương cẩn thận tường tận hơn tất cả các thấy thuốc mà nàng đã gặp trước đây. Điều này khiến nàng nghĩ rằng, vấn đề của chính mình có thể được chữa lành. Ngay khi nàng có ý tưởng này, Trương Vinh Phương đột ngột từ biệt. "Ta chỉ nghĩ rằng ta có việc phải làm. Ta sẽ ra ngoài trước và quay lại sau."

“Ừm, vậy...” Không chờ Thường Ngọc Thanh hoàn hồn, Trương Vinh Phương liền xoay người nhanh chóng rời đi.

Sầm! Cánh cửa đóng lại.

Trương Vinh Phương vội vã chạy về phía phủ Trầm Hương.

Lúc này, hắn đã có thể cảm nhận được rằng khối u trên lưng dường như đã nứt ra và không còn nữa. Nhưng cụ thể xảy ra chuyện gì thì hắn không biết, phải có gương soi mới rõ được. Trong thời đại ngày nay, nhiều người vẫn sử dụng gương đồng.

Khi được đánh bóng nhẵn, gương đồng chỉ mờ hơn một chút so với gương thủy tinh thật. Ngoại trừ màu hơi vàng, những thứ còn lại không khác gì một tấm gương thủy tinh. Chỉ cần đến tiệm gương thường xuyên để phục hồi độ bóng loáng.

Sau khi trở về phủ Trầm Hương, Trương Vinh Phương đi vào phòng ngủ và lấy ra hai chiếc gương tròn bằng đồng đặt bên cạnh bàn làm việc. Sau đó cởi áo và xếp góc phản chiếu vào lưng.

Đột nhiên, tất cả những thay đổi trên lưng hắn đều hiển thị rõ ràng trong mắt hắn.

“Đây là !!?” Tròng mắt hắn đột nhiên co rụt lại. Như thể nhìn thấy một điều gì đó không thể tin được trong sự phản chiếu của chiếc gương đồng đó.

Hắn nhìn thấy rõ ràng, phần da thịt phía sau lưng mình, đang có những sợi tơ mạch máu lít nhít, mơ hồ tạo thành một đóa hoa sen màu máu. Hoa sen kia cánh hoa tan vỡ, có tới tám mươi mốt cánh.

Trương Vinh Phương ở đạo môn nhiều năm như thế, không có chuyện gì thì đọc khắp kinh điển, cũng xem qua rất nhiều nhân vật truyện ký ở đạo giáo phát triển.

Có thể chưa từng có người nào như hắn lúc này, trên người thế mà lại có một đóa hoa huyết quản được bệnh thành huyết liên (hoa sen máu)!

Ngọc Hư cung là bí địa của Thượng Quan gia.

Thượng Quan Phi Hạc nhẹ nhàng vuốt ve một hộp thức ăn màu đỏ ngọc trong phòng ngủ. Hộp thức ăn được chia thành ba lớp, bề mặt của mỗi lớp được khắc những hoa văn hình thú đặc biệt.

Nhưng những hoa văn này không giống như đạo môn truyền thống, tiên khí phiêu phiêu, thô lỗ dữ tợn, mà trái lại là ngây thơ đáng yêu, tròn trịa, khá đáng yêu.

Ánh nắng ngoài cửa sổ chói mắt, rơi trên bề mặt nắp hộp thức ăn, trên mặt phản chiếu một tầng ánh sáng đỏ mỏng manh.

“Thượng Quan huynh vẫn còn luyến tiếc như vậy sao? Đã nhiều năm như vậy, còn không bỏ xuống được sao?” Ngoài phòng, trong sân truyền đến một giọng nói rất quen thuộc với lão ta. Giọng nói nhẹ nhàng và quen thuộc, giống như một nam tử trung niên khoảng ba mươi bốn mươi tuổi.

Đây là trọng địa của Thượng Quan gia, những người bình thường không được phép ra vào nếu không được phép. Nhưng Thượng Quan Phi Hạc đã quen với điều đó.

Toàn vì nói chuyện người này, là bạn tốt tri kỷ nhiều năm của lão ta, Hàn Tinh Hòa, phủ chủ Hàn gia.

"Năm đó ta phản nghịch, không quan tâm đến quy củ của phụ thân. Bây giờ Uyển Nhi đã chết, đồ vật nàng lưu lại, khiến ta ghi nhớ thời thời khắc khắc.

Thượng Quan Phi Hạc bình tĩnh nói.

Hộp cơm hồng ngọc là di vật quý giá nhất mà thê tử lão ta để lại cho lão ta.

Khi đó, ngày nào lão ta cũng luyện võ tu hành, thê tử luôn chăm sóc, mỗi ngày đưa cơm nước tới cho lão ta, ngày nào cũng đổi món.

“Không phải ngươi đi ra ngoài sao, tại sao lúc rảnh rỗi lại đột nhiên trở về?” Hàn Tinh Hòa nhẹ thở dài.