TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 981: Đột biến (1)

Bình Ngụ cư là một khách điếm nhỏ ở Phượng Hoàng viên.

Bà chủ ở đây, Thường Ngọc Thanh, xuất thân trong một gia đình quý tộc người Linh, lúc này đang cau mày, nhẹ nhàng liếm vết thương trên ngón tay.

“Tiểu thư, sao ngài lại bất cẩn như vậy chứ? Đây là lần thứ mấy trong năm nay rồi? Nếu hơi xíu không chú ý là ngài lại tự làm mình bị thương… Nếu lão gia mà nhìn thấy thì sẽ đau lòng biết mấy!”

Thị nữ thiếp thân Tiểu Diêu ở bên cạnh không ngừng lải nhải với vẻ mặt đau khổ.

“Không sao đâu, sớm thôi, chẳng mấy chốc sẽ ổn thôi mà.” Thường Ngọc Thanh nhẹ nhàng nói.

“Cái gì mà chẳng mấy chốc sẽ ổn thôi? Ngài đã quên lần trước rồi sao?” Vẻ mặt của Tiểu Diêu trở nên tức giận, như thể đang trách nàng vì đã không yêu quý cơ thể của mình.

“Ta không sao thật mà, đừng lo lắng.” Thường Ngọc Thanh chạm nhẹ vào mu bàn tay của Tiểu Diêu, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên một nụ cười nhẹ.

Nàng xuất thân cao quý, nhưng vì sức khỏe yếu nhiều bệnh tật, bây giờ được phụ thân thu xếp ở đây để tu dưỡng, chỉ vì hoàn cảnh trong Phượng Hoàng viên tốt hơn với thân thể của nàng.

Nếu không có chuyện này, phụ thân sẽ không bao giờ để nàng ở trong phủ Tình Xuyên nhỏ bé này lâu như vậy.

Đang định tiếp tục an ủi Tiểu Diêu thì đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa nhẹ vang lên.

“Xin hỏi có ai ở đây không? Còn làm ăn không?”

“Đến đây.” Tiểu Diêu vội vàng chạy ra ngoài đáp.

Nhìn bóng lưng vội vội vàng vàng của nàng, Thường Ngọc Thanh cười khẽ, có chút bất lực, nhưng hơn cả là sự ấm áp.

Lúc này, ngoài cổng khách điếm, Trương Vinh Phương đang một mình yên lặng chờ đợi.

Hắn không dẫn theo bất cứ người nào mà để mình giả làm một khách nhân đến ở khách điếm lúc rảnh rỗi.

Lúc này, hắn đang mặc một chiếc áo lụa trắng, tay áo bồng bềnh, cài một chiếc mộc quan có dải băng xanh lam, trông vừa tiêu sái, vừa che giấu tốt thân hình cao lớn của hắn.

“Khách quan, ngài muốn ở trọ sao? Có biết giá cả chỗ ở của chúng ta không?” Tiểu Diêu không mời người vào ngay mà nghiêm túc hỏi.

“Đương nhiên là ta biết.” Trương Vinh Phương cười nói: “Hơn nữa, ta nghe nói ở đây có một loại rượu Dư Tĩnh rất độc đáo và nổi tiếng, do chính tay bà chủ nấu. Mùi vị tươi mát thản nhiên, độc nhất vô nhị. Nên cố ý đến đây thử một lần.”

Hắn liếm môi một cái, như thể thực sự đến để uống rượu.

Nhưng không ai biết, đó chính là dư vị của mẫu máu từ chiếc bình sứ nhỏ mà hắn vừa uống.

Hàng mẫu do thủ hạ tìm đến là do đối phương vô tình làm ngón tay của mình chảy máu ở đâu đó bên ngoài, dính vào những chỗ khác.

Số lượng cực kỳ ít ỏi, thậm chí sau khi thu thập, do để một thời gian quá lâu đã bị mất hoạt tính.

Sau khi Trương Vinh Phương uống một hớp, Huyết Nhục Bổ Toàn chỉ tăng lên một điểm, rồi lại dừng lại.

Lúc này, hắn đang đứng ở ngoài cửa, nhưng có thể từ ngửi được mùi thơm vô cùng nồng đậm bay ra từ bên trong.

Với một mùi thơm như vậy, có thể tưởng tượng được người bên trong có thiên phú khủng bố đến mức nào.

Theo phán đoán và phân tích trước đây của hắn, mùi thơm của máu thịt càng nồng đậm thì đồng nghĩa với thiên phú càng khủng bố.

Cũng giống như sư thúc tổ vậy.

Đột nhiên Trương Vinh Phương nghĩ đến một điểm.

Lúc trước hắn trở về Thiên Bảo Cung, gặp sư phụ Nhạc Đức Văn, thì hình như không ngửi thấy bất kỳ mùi thơm máu thịt nào trên cơ thể người đối phương.

Sự nghi ngờ này chợt lóe lên trong đầu hắn rồi biến mất, hắn nhanh chóng đặt sự chú ý của mình xuống trước mặt cái đã.

“Nếu ngươi đã biết thì xin mời vào.” Tiểu Diêu bước sang một bên, dẫn đường vào trong.

Hai người một trước một sau, chẳng mấy chốc một nữ tử khỏe mạnh đã quét tước gian phòng, xác định số phòng nơi Trương Vinh Phương ở lại.

Toàn bộ khách điếm là một khoảng sân viện vuông đơn giản.

Cái gọi là phòng trọ thực ra chỉ có mười hai phòng ở ba phía, còn bốn phòng ở một phía, cơ bản để hai người chủ tớ Tiểu Diêu ở lại sử dụng.

Trong viện có đầy đủ các loại dược thảo hoa cỏ, màu sắc rực rỡ, cảnh sắc hợp lòng người.

Thường Ngọc Thanh đang ngồi trên một chiếc xích đu đong đưa, nàng mặc một chiếc váy trắng, tóc đen cột tóc bạc. Da như mỡ đông, ngũ quan tinh xảo, giống như thợ điêu khắc đã tỉ mỉ khắc ra một ngọc tượng hoàn mỹ.

Trương Vinh Phương đi ngang qua liếc mắt một cái, lập tức cổ họng không tự chủ được giật giật vài cái.

Xác định, chính là nàng!

Hắn đột nhiên cảm thấy như có một loại định mệnh đã an bài.

Nếu không đến phủ Tình Xuyên, hắn sẽ không tìm thấy cá nhân cực kỳ đặc biệt này.

Tố chất và thiên phú như vậy không phải là cảnh thường thấy.

Ngay cả khi hắn ở Thứ Đồng, nơi có một lượng người lui tới đông đúc như vậy, hay ở Đại Đô, những người đến người đi tương tự, vô số nhân tài cao thủ hội tụ, nhưng hắn chưa từng ngửi thấy một cá nhân có thiên phú như vậy.