TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 970: Bất ngờ (2)

Chỉ cần không để lộ thân phận thì mọi chuyện sẽ ổn.

Nhưng ở đây ta đã đắc tội với một người vì sư phụ Nhạc Đức Văn.”

Trương Vinh Phương từ tốn kể chuyện về Thương Đinh Diệp.

Khi mọi chuyện dần dần được kể ra, ánh mắt Tả Hàn càng ngày càng nheo lại.

“Vậy để giải quyết tốt hậu quả? Ý của thế tử là…?”

“Giả Nghĩa Minh.” Trương Vinh Phương trả lời.

“Chỉ cần không có bằng chứng thì không ai biết được thế lực nào đứng sau Nghĩa Minh. Bọn họ đã giết rất nhiều người của đối phương, dù sao cũng muốn trả thù.

Vì vậy, chết một hai Tông Sư dưới sự trả thù cũng là chuyện đương nhiên. Chỉ là…” Hắn thở dài.

“Chỉ là chúng ta nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không được để người này trốn thoát. Lần này phải quyết tâm, Tả thúc.”

“Tông Sư Bái Thần của Ngọc Hư Cung… Quả thật rất khó đối phó.” Tả Hàn trịnh trọng gật đầu.

“Nhưng… Nếu làm như thế này…”

Con ngươi của hắn ta chuyển động, một người luôn luôn trầm trọng thành thật, lúc này lại nhanh chóng nghĩ ra một mưu kế đơn giản.

Khi nghe những lời hắn ta nói ánh mắt Trương Vinh Phương sáng rực lên.

“Chỉ là… như vậy, quá mạo hiểm với Tả thúc ngươi.” Trương Vinh Phương chân thành nói.

“Làm việc vì thế tử, chút chuyện cỏn con ấy có là gì.” Tả Hàn lắc đầu.

“Làm như vậy mới đảm bảo sự an toàn lớn nhất cho thế tử.”

Trương Vinh Phương thở hắt ra một hơi dài, khẽ gật đầu.

“Được, vậy cứ làm theo cách của Tả thúc đi!”

“Vậy thì thế tử muốn khi nào động thủ?” Tả Hàn hỏi.

*

Không bao lâu sau khi đội ngũ trở về đến phủ Tình Xuyên.

Lúc này, trong tửu lâu lớn nhất ở phủ thành - Giang Tùng lâu.

Ở trong phòng riêng Vân Yên cư thượng đẳng nhất.

Thương Đinh Diệp thong thả ung dung cầm đũa ăn bữa trưa từng chút một.

Trên chiếc bàn tròn lớn trước mặt hắn ta có hàng trăm món ăn, gà vịt cá ngỗng, dê bò khỉ hươu, đủ các loại sản vật núi rừng và hải sản quý giá, không thiếu một thứ gì.

“Thương Tông Sư.”

Ngoài cửa phòng riêng, một giọng nữ rất cung kính truyền đến.

“Có chuyện gì?” Thương Đinh Diệp chậm rãi nuốt xuống miếng thịt bò trong miệng, cầm lụa lên nhẹ nhàng lau miệng.

“Đạo tử Trương Ảnh vừa đi ra khỏi thành tiếp nhận một nhóm lớn đội ngũ các thành viên nòng cốt của hắn ở Thứ Đồng. Có vẻ như đang có tâm trạng rất tốt.” Nữ tử trầm giọng nói.

“Đi vào nói chuyện.” Thương Đinh Diệp vỗ vỗ tay.

“Vâng.”

Cánh cửa chậm rãi mở ra, một nữ tử xinh đẹp mặc váy xanh bước nhanh đi vào, cúi đầu cung kính đứng ở bên cạnh Thương Đinh Diệp.

Nàng là một trong những chủ quản của Thương gia ở phủ Tình Xuyên.

Toàn bộ tửu lâu này thực ra đều lệ thuộc vào Thương gia.

Tất nhiên là nàng cũng vậy.

“Tiếp tục.” Thương Đinh Diệp thậm chí không thèm nhìn nàng một cái.

Đối với hắn ta, sắc đẹp là điều hắn ta đã chơi chán từ lâu, giờ chỉ quan tâm đến các loại đồ ăn.

Thưởng ngày rảnh rỗi không có việc gì, hắn ta thích nghiên cứu thực đơn, học cách làm những món ăn ngon.

“Vâng.” Nữ tử gật đầu.

“Ngoài ra, còn một chuyện nữa, những người mà Tông Sư ngài dặn dò tìm kia. Chúng ta đã tìm thấy mười ba nhóm có đặc trưng. Trong số đó, những người may mắn sống sót sau hành động dọn dẹp lần trước, có hai nhóm.

Địa chỉ của họ đã được xác định, nhưng đó là địa chỉ tạm thời, có thể bị thay đổi bất cứ lúc nào, có cần lập tức bắt người ngay không?”

“Ồ? Tìm thấy rồi sao?” Thương Đinh Diệp trở nên hứng thú với chuyện này.

Trong nhiều năm, đây là lần đầu tiên hắn ta quan tâm đến mấy con kiến ​​như vậy, nếu không phải tên Trương Ảnh chết tiệt kia gây sự, hắn ta sẽ không quan tâm đến mấy thứ rác rưởi có thể bị bóp chết như vậy.

“Vâng Tông Sư, nếu như muốn ngay lập tức bắt người, chúng ta nhất định phải làm càng sớm càng tốt.” Nữ tử lên tiếng nói.

“Hai nhóm người này là một tổ hợp của một lão giả và một nữ tử xinh đẹp.

Hai người trong nhóm đầu tiên, một người tên là Triệu Vân Phi, nữ tử tên là Tề Hương.

Hai người trong nhóm thứ hai, một người tên là Trương Hiên, nữ tử tên là Tiêu Thanh Anh.”

“Triệu Vân Phi? Trương Hiên?” Thương Đinh Diệp kết hợp với lúc trước, hình như hắn ta nghe thấy lão giả kia gọi một câu Vinh Phương. Rõ ràng là Trương Ảnh, nhưng lão ta lại gọi là Vinh Phương.

Dường như trong đó có bí mật ẩn giấu… Trương Ảnh, Trương Vinh Phương, giữa hai cái tên này…

Răng rắc.

Đột nhiên, có một tiếng động cực kỳ nhỏ vang lên bên ngoài bức tường bên phải.

“Ai?” Ánh mắt Thương Đinh Diệp sắc bén nhìn chằm chằm về phía đó.

Trong số những lính canh bên ngoài, một cao thủ hóa thành một cái bóng đen, xông vào phòng bên cạnh.

Oành!

Trong vòng chưa đầy hai giây, không cần biết người vào bằng cách nào, đã bị bay ra ngoài.

Thi thể phun ra máu trong không trung, trước khi rơi xuống đất, đã bị cắt thành hai khúc.

Trong tửu lâu đột ngột vang lên một loạt tiếng hét chói tai.

“Thật can đảm!”