“Phủ Tình Xuyên lúc này... Không giống với trước đây…”
Trước đây khi hắn ta dẫn dắt Thiên Thạch môn đã sống một cuộc sống tương tự như cuộc sống của những người du mục, chỉ có điều người du mục sống dựa vào chăn nuôi và cướp bóc.
Còn bọn họ chỉ thuần túy dựa vào cướp bóc.
Cướp bóc của một số thương gia giàu có và quan viên xấu xa.
Không có tiền thì cướp, muốn gì liền lấy cái đó.
Nếu gặp phải người kháng cự, vậy thì giết.
Vì vậy, trước đây Thiên Thạch môn không có nhiều người, một mặt là bởi vì tỷ lệ tổn thất khi bọn họ cướp bóc không nhỏ.
Mặt khác, đó là do mô hình như vậy không thể chống đỡ cho nhiều thành viên.
Và bây giờ…
Tả Hàn hít một hơi thật sâu với nụ cười trên môi.
“Đại nhân, đã lâu không gặp, Tả mỗ đưa mọi người trở về rồi!”
Hắn ta đột ngột cất cao giọng nói.
Thanh âm truyền đi rất xa, tạo thành từng lời từng lời vang vọng.
“Tả thúc.”
Lúc này, một nam tử cao lớn vạm vỡ dẫn đầu một đoàn người, nhanh chóng tiếp cận dọc theo quan đạo.
Chính là Trương Vinh Phương dẫn người đến đón tiếp.
Trên khuôn mặt mang theo một nụ cười chân thành, ngẩng đầu nhìn về phía đoàn xe bên này.
“Đường xá xa xôi, chư vị vất vả rồi! Yến hội ở tư gia đã chuẩn bị xong. Trước tiên mọi người ăn uống no say, nghỉ ngơi mấy ngày đã.”
“Đại nhân cần gì phải nói như vậy!”
“Chúng ta nguyện ý làm việc vì đại nhân!”
“Nguyện chết đi theo đại nhân!”
“Chúng ta đều là người hầu của đại nhân, không cần làm vậy đâu, đại nhân cứ việc dặn dò là được!”
Rất nhiều người nhao nhao đáp lại.
Cho dù là Nghịch giáo hay Thiên Thạch môn, đã được hưởng rất nhiều tài nguyên tiền bạc, nên từ lâu đã coi Trương Vinh Phương là lão đại duy nhất của mình.
Tuy trước đây bọn họ luôn lên đường, nhưng mỗi ngày không ngừng tiêu hao tiền bạc và tài nguyên.
Một đám người mỗi ngày đều dùng thuốc, mắt chứng kiến thực lực của mình từ từ tăng lên.
Loại đãi ngộ này, đổi thành những thế lực khác, chi phí nuôi mấy trăm người bọn họ, e rằng có thể nuôi cả mấy nghìn người.
Cũng chỉ có một người hào phóng như Đạo tử Trương Ảnh mới có thể rộng lượng, phóng khoáng như vậy.
“Cũng được, đều là một phần tử của Trầm Hương Cung của ta. Hôm nay, chúng ta không say không về!” Mặt mày Trương Vinh Phương vui vẻ cười, mở hai tay ra.
Sau bao nhiêu ngày chờ đợi, cuối cùng, cuối cùng hắn đã có đủ nhân lực của chính mình để sử dụng rồi.
Trong những ngày này ở Phủ Tình Xuyên, ngoại trừ một số người mà hắn dựa vào đe dọa để tiếp thu, những người còn lại hoàn toàn không nghe lời hắn, bằng mặt không bằng lòng.
Và hắn không giỏi ra tay trực tiếp, bởi vì đằng sau những người này căn bản là mạng lưới quan hệ của mười hai Tông phủ.
Chỉ hơi chút rắc rối là sẽ có đủ loại mối quan hệ tìm đến tận cửa.
Trong số đó, ngay cả Ninh Hồng Ly Tông Sư cũng từng đem chuyện đời con cháu ra nói chuyện.
Khiến hắn vô cùng phiền phức.
Nhưng bây giờ…
Trương Vinh Phương và Tả Hàn bốn mắt nhìn nhau, Tả Hàn hiểu ngay rằng có chuyện quan trọng muốn cùng hắn ta cùng nhau thảo luận.
Nửa canh giờ sau.
Mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, mọi người ăn uống no say trong tòa phủ đệ của Trương Vinh Phương, nghỉ ngơi điều chỉnh trạng thái.
Trong một tiểu viện riêng biệt trong tòa phủ đệ.
Trương Vinh Phương đứng chắp tay, nhìn hoa sen trong ao nhỏ trong viện, im lặng.
Hắn đang đợi người.
Tả Hàn chậm rãi bước vào từ cổng viện, ôm quyền chắp tay.
“Thế tử.”
“Tả thúc, đợi ngươi đã lâu rồi.” Trương Vinh Phương quay lại.
“Tình hình ở phủ Tình Xuyên nơi này rất phức tạp, là gốc rễ của Đại Đạo Giáo ta. Thực lực mười hai Tông phủ xung quanh đều vô cùng mạnh mẽ, vì vậy khi làm bất cứ chuyện gì đều phải hết sức cẩn thận.”
“Cái này Tả mỗ cũng biết một chút. Thánh môn của ta hồi đó bị Đại Đạo Giáo thừa lúc vắng mà vào bởi vậy mới sụp đổ.” Tả Hàn nghiêm túc gật đầu.
Là một người đã trải qua cuộc chiến năm đó, không ai hiểu rõ hơn hắn ta thực lực thực sự của Đại Đạo Giáo mạnh đến mức nào.
“Lúc trước ban đầu cứ tưởng rằng Ngọc Hư Cung đã bị Linh đình kiềm chế, mai danh ẩn tích, không ngờ lại phát triển bí mật ở đây!” Tả Hàn cảm thấy có chút nặng nề.
“Lão Tả, cao thủ ở đây rất đông đảo, nhưng gần đây Ngọc Hư Cung đang làm chuyện lớn. Theo ta biết, đã phân tán ra không ít lực lượng, mà số người ở lại đây trấn thủ không nhiều lắm.” Trương Vinh Phương không có để ý đến cảm xúc hồi tưởng lại của Tả Hàn, nói thẳng.
“Thế tử định làm gì?” Trong lòng Tả Hàn khẽ nảy ra một ý nghĩ, rõ ràng hiểu ý của Trương Vinh Phương khi gọi hắn ta đến một mình.
“Bây giờ trong các cao thủ ở lại trấn thủ của Ngọc Hư Cung, chỉ có Đại Tông Sư Thượng Quan Phi Hạc lấy quy củ trị người, vì vậy chúng ta tốt hơn nên hành động theo quy củ.