Sắc mặt người này trông có vẻ căng thẳng, không ngừng quay qua quay về xem xét sợ có ai đó sẽ phát hiện tung tích của mình.
Hắn ta là một ám thủ được Thương Đinh Diệp phái đi theo dõi Trương Vinh Phương.
Thế lực của Thương gia ở mảnh đất này không nhỏ.
Người này là một cao thủ Siêu Phẩm trong gia tộc, am hiểu ẩn núp, thám thính tin tức.
Lúc trước, hắn ta thấy Trương Ảnh đột ngột đi ra ngoài, còn thay đổi thân hình, vì vậy nhanh chóng đi theo.
Không ngờ lại nghe được một tin chấn động như vậy.
“Nhất định phải ngay lập tức trở về! Báo cáo với Đinh Diệp Tông Sư! Trương Ảnh này vậy mà lại thông đồng với Thiên Thạch môn, Cảm Ứng môn! Đại Đạo Giáo của ta đối địch với Cảm Ứng môn nhiều năm. Đây quả thực là thông đồng với địch! Đây là một công lớn!”
Người này lặng lẽ vội vã rời đi theo hướng khác.
Xuyên qua cánh rừng.
Bên ngoài rộng mở sáng sủa, bên một con suối nhỏ là khoảng đất trống.
Chỉ là một cảnh đêm bình thường như vậy, nhưng người này đột nhiên dừng chân, đồng tử co rút lại.
Chỉ thấy đạo tử Trương Ảnh vừa mới rời đi, lúc này rõ ràng đã đợi bên suối rất lâu rồi.
“Quả nhiên. Sau khi nhận được tin tức, chỉ cần ngồi chờ theo phương hướng của Thương Đinh Diệp, nhất định sẽ thu hoạch được thứ gì đó.”
Trương Vinh Phương quay lại nhìn chăm chú đối phương, khẽ thở dài.
Sắc mặt bóng người thay đổi rõ rệt, xoay người bỏ chạy.
Nhưng hắn ta bỗng hoa mắt, Trương Ảnh vừa này còn cách hơn mười mét, thế mà trong nháy mắt đã đến bên cạnh hắn ta.
Phập phập. Hai tiếng trầm đục vang lên.
Một bàn tay to bịt chặt miệng và mũi hắn ta, tay còn lại thì đâm thẳng vào sau lưng hắn ta.
Rất nhiều khí huyết đổ ra dọc theo vết thương ở sau lưng.
Dưới ánh trăng, bóng người kia giãy dụa điên cuồng, nhanh chóng trở nên mềm nhũn, rồi dần dần mất đi động tĩnh.
Cho đến cuối cùng, đôi tay vô lực rũ xuống, trở nên khô gầy như một ông già.
“Tính ra phương pháp này lại trở thành một cách rất thuận tiện để giải quyết Linh Lạc. Mặc dù tên này không có giá trị Huyết Nhục Bổ Toàn.”
Trương Vinh Phương thả tay ra, nhìn đối phương đã dại ra.
Tiện tay vỗ một chưởng vào trán hắn ta.
Bộp.
Người này theo bản năng giơ tay lên muốn phản kháng, nhưng hắn ta chỉ còn bản năng Linh Lạc, hoàn toàn không phải là đối thủ để Trương Vinh Phương tùy ý ra đòn.
Sau một tiếng vang khẽ.
Người này ngã xuống đất không dậy nổi, toàn thân dần dần đen kịt, hóa thành tro đen, tan rã, sụp đổ.
Trương Vinh Phương há miệng thổi một hơi, hóa thành một luồng gió lớn thổi tan tro đen. Hắn nhìn chúng nó trôi vào dòng suối, rồi mới hài lòng xoay người, đột nhiên biến mất vào trong rừng cây.
Tiếp theo, phải lập một kế hoạch thật tốt để tránh Thương Đinh Diệp trốn vào Ngọc Hư Cung.
Hai ngày sau.
Trên con đường quan đạo trên núi quanh co uốn lượn, lần lượt từng chiếc xe bò di chuyển không nhanh không chậm về phía phủ Tình Xuyên.
Tả Hàn mặc một chiếc áo choàng đen, phóng tầm mắt nhìn xa xa về phía trước.
Đứng bên cạnh hắn ta là những người Thiên Thạch môn khác và cả mấy người Tôn Triều Nguyệt đi cùng.
“Tả tiên sinh, tình hình thế nào rồi?” Trương Vân Khải ho khan mấy tiếng, trầm giọng hỏi. Vết thương của ông còn chưa lành đã bị tổn thương kinh mạch phổi.
“Không có vấn đề gì. Sau mấy lần tập kích liên tiếp, người của bọn họ tổn thất rất nhiều, có lẽ đã biết khó mà lui.” Tả Hàn lắc đầu đáp.
Đoàn người bọn họ đã bị tập kích trên đường đến Đại Đô trước tiên.
Sau khi nhận được tin Nhạc Đức Văn qua đời từ Đại Đô, tất cả mọi người đều bị chấn động, vội vã chạy đến phủ Tình Xuyên.
Trên đường đi, lần này lại không ngừng có hơn một nhóm người đã tập kích.
“Hai nhóm người đầu tiên và hai nhóm người sau có lẽ không cùng một bọn. Chỉ sợ đại nhân đang gặp không ít rắc rối.” Tả Hàn trầm giọng nói.
“Nếu không có chuyện gì, đợi ta có ích lợi gì?” Trương Vân Khải mỉm cười.
“Nói cũng đúng.” Tả Hàn đồng ý vỗ vỗ vai ông: “Ngươi rất tốt. Đi theo đại nhân thật tốt. Nếu sau này có cơ hội, có lẽ ngươi có thể sống mấy chục năm.”
Hàm ý hắn nói khá mờ mịt, nhưng Trương Vân Khải rất quen thuộc với những phương diện này, đương nhiên hiểu rõ trong giây lát.
Rõ ràng Tả Hàn đang nói về việc Bái Thần.
Ông bình yên nói lời cảm ơn, nhưng trong lòng biết rõ, mình tuyệt đối không thể làm Bái Thần gì được.
Thế đạo này… Bái Thần trông thì có vẻ như là phong quang, nhưng thực tế bên trong…
Đoàn xe từ từ đi qua một ngọn đồi phía trước.
Sắc trời chẳng mấy chốc đã nhá nhem tối.
Cuối cùng, dưới chân ngọn núi phía trước, một thành trì phồn hoa rộng lớn dần dần hiện ra.
Toàn bộ thành trì giống như một đốm trắng lớn, bao phủ xung quanh là màu đại địa xanh đậm.
Xa xa là biển xanh trời xanh, chim biển bay lượn.
“Cuối cùng cũng đến rồi!”
Tả Hàn tung người, nhảy một cái, hạ cánh nhẹ nhàng xuống cành cây đại thụ, phóng tầm mắt ngắm nhìn toàn cảnh phía trước.