TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 967: Nghĩa (5)

Hắn đã xác định rõ Thương Đinh Diệp có ác ý với hắn.

Vì vậy, người này nhất định phải chết!

Cho dù hắn ta có là Tông Sư Bái Thần cũng vậy!

“Điều quan trọng là làm thế nào để giải quyết tốt hậu quả sau khi giết Thương Đinh Diệp. Rốt cuộc thực lực của Nghĩa Minh đến mức nào? Có đủ sức để vây giết Thương Đinh Diệp không?”

Sau lưng Nghĩa Minh thực sự quá bí ẩn, tổ chức kia hắn chưa từng nghe qua.

Không dễ để phán đoán nội tình của tổ chức này.

Trương Vinh Phương đứng trong phòng, suy nghĩ về các biện pháp đối phó liên tục, nhưng không thể hoàn thiện kế sách của mình.

“Xem ra phải thực sự đi điều tra một chút xem thử rốt cuộc đằng sau Nghĩa Minh này có bao nhiêu thế lực.”

Ngay lập tức, hắn nghĩ là làm.

Lúc này, Thượng Quan Phi Hạc và những người khác vẫn đang truy tung các cao tầng của Nghĩa Minh, hành động vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.

Ngay sau đó mấy ngày, bọn họ sẽ trở về và giải tán.

Đến lúc đó, nếu hắn muốn tìm Thương Đinh Diệp thì sẽ phiền phức hơn rất nhiều.

Lập tức, xương cốt toàn thân Trương Vinh Phương co rút lại, cả người nhanh chóng co rút từ 2m5 xuống còn khoảng 2m2.

Sau đó kích thước cơ thể cũng nhỏ đi một vòng.

Nhanh chóng thay một bộ quần áo khác, lấy ra chiếc mặt nạ đen đeo vào.

Hắn nhẹ nhàng mở ra một cửa sổ khác, bóng dáng lóe lên, đột nhiên vọt ra khu đất hoang vắng vẻ bên ngoài dịch trạm.

Bay như tên bắn dọc theo khu đất hoang, chẳng mấy chốc Trương Vinh Phương đã đến một vùng rừng núi cực kỳ hẻo lánh.

Dừng lại, đứng yên, hắn nhìn xung quanh để chắc chắn không có ai đang theo dõi.

Lúc này mới lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ tinh xảo từ trong ngực.

Mặt ngoài chiếc bình sứ màu đen tím, có khắc dòng chữ tinh xảo.

Mở nắp bình, Trương Vinh Phương đặt nó ở một nơi cao giữa các cành cây. Sau đó yên lặng chờ đợi.

Một hương thơm thoang thoảng từ chiếc bình sứ dần dần bay ra.

Khoảng nửa canh giờ sau.

Một bóng người mặc đồ đen đột nhiên lặng lẽ bước ra khỏi khu rừng, ôm quyền hành lễ với Trương Vinh Phương.

“Thuộc hạ Thiên Thạch Thốc Ưng, bái kiến đại nhân.”

“Quân tiên phong của các ngươi cuối cùng cũng đến rồi, Tả thúc đâu rồi? Bọn họ đến đâu rồi?” Cứ cách mấy ngày Trương Vinh Phương lại đến lấy ám hương để truyền tin, cố gắng liên lạc với thuộc hạ.

Ám hương này có thể thu hút một loại Hương trùng trong vòng mấy chục cây số.

Con Hương trùng kia sẽ không ngừng bay về phía mùi hương, có thể sử dụng cái này để âm thầm liên lạc.

Trương Vinh Phương đã sống mấy năm ở Thứ Đồng, tiền nhiều như nước, thế lực khổng lồ, tài nguyên phong phú. Tạo ra rất nhiều cách liên hệ mới lạ của riêng mình, đây chỉ là một trong số đó.

“Bẩm đại nhân, môn chủ và những người khác hai ngày nữa sẽ đến. Bọn họ gặp phải tập kích. Cũng may, môn chủ che giấu thân phận cũng có trong đội ngũ này, nếu không thì hậu quả sẽ khó mà lường được.” Thốc Ưng nghiêm nghị đáp.

“Tập kích? Có biết người nào không?” Trong lòng Trương Vinh Phương vô cùng run sợ, quả nhiên, khi tin tức về cái chết của sư phụ bùng lên, đã có người không thể chờ đợi mà ra tay với hắn ta.

“Không biết nữa, nhưng người dẫn đầu là một Linh Lạc Nội Pháp, chắc chắn là người do một thế lực nào đó phái ra để thăm dò.” Thốc Ưng nói.

“Hai ngày… Rất tốt…” Trương Vinh Phương chắc chắn trong lòng.

Thương Đinh Diệp để ngươi sống thêm hai ngày nữa vậy.

“Với lại, đội tiền trạm của các ngươi có bao nhiêu người?” Trương Vinh Phương biết đối phương là tụ tập một số nhân thủ Thiên Thạch môn ở bên trong và vùng phụ cận Trạch tỉnh, chắc chắn không có bao nhiêu người.

“Tổng cộng có hai mươi ba người, tất cả đều là người có thể tin tưởng tuyệt đối. Bên ngoài có khoảng hai trăm người.” Thốc Ưng nhanh chóng đáp.

Kể từ khi Thiên Thạch môn trở nên giàu có, đã phát triển tốt hơn trước rất nhiều.

Trước kia thực sự chỉ có hai mươi ba người như vậy thôi.

“Vậy, ta hỏi ngươi, ngươi có biết cao thủ bên trong Nghĩa Minh có những ai không?” Trương Vinh Phương tiếp tục hỏi.

“Nghĩa Minh? Thuộc hạ không biết, Nghĩa Minh luôn luôn cực kỳ thần bí. Cho dù người của bọn họ có bị bắt, đều giữ kín như bưng, thà chết chứ không chịu tiết lộ bí mật.”

Tổ chức này thường xuyên kích động sự phẫn nộ của dân chúng, xúi giục các cuộc khởi nghĩa ở nhiều nơi. Mặc dù lần nào cũng phải thất bại, đương nhiên phải diệt vong, nhưng bọn họ vẫn làm không biết mệt, không biết mục đích.” Thốc Ưng trầm giọng nói.

“Phái người đi điều tra một chút.” Trương Vinh Phương phân phó: “Ta muốn tư liệu chi tiết đầy đủ của bọn họ.”

“Vâng!”

Ngay lập tức, Thốc Ưng nhanh chóng lui ra.

Trương Vinh Phương đứng tại chỗ, thở hắt ra một hơi thật dài, trong nháy mắt biến mất không còn bóng dáng sau một tiếng vang rất khẽ.

Chờ hơn mười phút sau khi hắn rời đi.

Ở một bên rừng cây này, trong một bụi cây, bỗng nhiên có một người lặng lẽ đứng lên.