Đến lúc đó, hắn chỉ có hai lựa chọn.
Một là thả người lập tức chạy trốn.
Hai là xem như không quen biết, trực tiếp hành hình.
“Bây giờ có vẻ như giữ lại Thương Đinh Diệp này chỉ gây họa, phải tìm cách giải quyết mới được.”
Trương Vinh Phương không cảm thấy mình có khả năng chắc chắn tuyệt đối sẽ giết chết được người này.
Hắn mới hai mươi hai tuổi, đối phương cũng không biết đã sống bao lâu, có thể là bảy tám mươi tuổi.
Chỉ là vì Bái Thần, cho nên không ra tuổi tác, cảm giác còn rất trẻ mà thôi.
Vì vậy, để giải quyết người này một cách an toàn, xem ra chỉ có thể đợi Tả thúc đến cùng nhau hành động.
Trương Vinh Phương đứng dậy, nuốt miếng bánh gato cuối cùng rồi mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Chỗ ở của hắn ta là một chỗ quan dịch ở phủ Ninh An.
Nói chung, khi các quan viên đi đến các nơi, đều ở trong các dịch trạm.
Lúc này, ngoài cửa sổ trong đình viện, có ba tên lính hầu đang quét dọn.
Ba người này mặc quân phục lỏng lỏng lẻo lẻo, làn da trắng trắng mềm mềm, nhìn qua liền biết chưa từng chịu khổ gì.
Trương Vinh Phương vô thức nhớ lại những gì ông lão đã nói trước khi bị hành hình.
“Mấy người các người, qua đây, ta hỏi ít chuyện.” Hắn lên tiếng nói.
“Vâng!”
Ba người nhanh chóng dừng lại, đứng thẳng lưng, tiến lại gần.
Họ không biết Trương Vinh Phương đang nói về cái gì, nên tất cả đều đến.
Ba người họ đều là nam tử, với nụ cười nịnh nọt trên khuôn mặt, tiến lại gần hành lễ với Trương Vinh Phương một lần nữa.
“Đại nhân, không biết ngài gọi chúng ta đến có gì phân phó?”
Mở lời là một người xấu xí, lá gan không nhỏ, ôm quyền chắp tay hỏi.
Họ biết người ở trong căn phòng này là một quan viên cấp cao, nhưng không biết chính xác là cấp bậc chức vị nào.
Do đó, thống nhất đều dùng xưng hô là đại nhân.
“Ta hỏi ngươi, nhà ai là chủ sở hữu hầu hết ruộng đất xung quanh ở Phủ Ninh An này?” Trương Vinh Phương trầm giọng hỏi.
“Ruộng đất?” Ba người chớp mắt.
“Nhiều nhất là Thượng Quan gia, thứ hai là Tiếu gia, sau đó là Đinh gia và Thương gia.”
“Phần lớn đất đai của các nhà họ chiếm 99%, còn một số đất đai xa xôi chất lượng đất kém, không ai muốn là do những Tiện Da Tử đó vẫn đang trông trọt.” Một người trả lời.
“Tiện Da Tử?”
“Ồ, đó là tiếng địa phương ở nơi này của chúng ta nói về những người Man và Khu Khẩu kia.” Người nói kia lại nở nụ cười nói.
“Nhưng mà, mặc dù người Man thấp kém, nhưng nếu trong số bọn họ có một người tướng mạo ưa nhìn thì vẫn có thể có cơ hội trở mình. Nói không chừng nếu được gả cho một người linh làm thiếp thất, sẽ có thể từ nay về sau không lo áo cơm. Tốt hơn nhiều so với Khu Khẩu.”
“Người Man. Thảm như vậy sao?” Trương Vinh Phương trầm mặc một hồi, lúc trước ngay từ đầu hắn đã bái nhập vào Thanh Hòa Cung của Đại Đạo Giáo, có Đạo tịch.
Cho nên, trên thực tế, chưa bao giờ thực sự sống trong thân phận một người Man ở bên ngoài.
Bây giờ mới nghe đến.
“Cũng may, trước kia những người Man đó không khai hóa, sau này theo bọn Nho sinh bị đánh đập xuống học văn. Không biết nghĩa là gì, nên bây giờ chỉ còn lại là Tiện Da Tử mà thôi.” Một người cười giải thích lý do.
“Vậy thì ở phủ Ninh An này có bao nhiêu người Man? Có bao nhiêu Nho sinh?” Trương Vinh Phương tiếp tục hỏi.
“Năm trước còn rất nhiều nhưng năm nay bỗng nhiên ít đi không ít. Không biết vì sao. Nghe nói đi nơi khác muốn làm việc lớn. Đám tiện dân này thì có thể làm được việc lớn gì chứ? Đại nhân ngài nghe một chút coi như xong, đừng để trong lòng.”
“Việc lớn.” Trương Vinh Phương trầm ngâm, nói: “Vậy các ngươi thì sao? Các ngươi đến đây làm việc, thu nhập ở đây có cao không?”
“Đây không phải là chuyện về thu nhập, đại nhân.” Cả ba người họ đều đều không hẹn mà cùng lộ rõ vẻ xấu hổ trên mặt.
Trong số đó, nam tử xấu xí mở miệng giải thích.
“Đại nhân có chỗ không biết, gia tộc bọn ta cần giảm miễn thuế quá nhiều, chỉ dựa vào điểm nhập giáo còn lâu mới đủ, cho nên để cho những kẻ từng phạm sai lầm như bọn ta, hoặc là con cháu chi mạch đến đây làm việc.
Triều đình có quy định, chỉ cần góp tiền góp sức duy trì dịch trạm sẽ có thể được miễn giảm một số thuế không nhỏ.”
“Thì ra là vậy.” Trương Vinh Phương gật đầu, sau đó hắn hỏi một số vấn đề đơn giản.
Cả ba đều trả lời từng chút một.
Khoảng mười phút sau, Trương Vinh Phương đưa khối bạc vụn khen thưởng, đóng cửa lại kết thúc cuộc trò chuyện.
Nhìn ánh lửa đang cháy lách tách trên bàn.
Trong đầu hắn dần dần có một sự an bài.
“Lần này hành động dập tắt khởi nghĩa Nghĩa Minh về cơ bản hoàn toàn kết thúc ở đây. Tiếp theo, mình phải trở lại phủ Tình Xuyên.
Còn Thương Đinh Diệp phải trở về Ngọc Hư Cung. Thượng Quan Phi Hạc cũng nên lập tức rời đi.”
“Xem ra chỉ có thể đợi cho đến khi Tả thúc đến, sau đó tìm cơ hội bắt lấy Thương Đinh Diệp lạc đàn, trực tiếp ra tay!”