Nụ cười trên gương mặt nó càng ngày càng sáng lạn.
“Cháu đã hứa với họ sẽ không làm Tần gia mất mặt.”
“Bắt đầu hành hình!” Quan giám sát hét lớn khi nhận được tín hiệu phất cờ từ dưới tháp.
Trương Vinh Phương im lặng, hắn ghét điều này.
Chán ghét những cuộc chém giết vô nghĩa.
Giống như bây giờ.
“Được rồi, ta sẽ cố gắng nhanh lên.” Hắn nhẹ nhàng đáp.
“Cảm ơn thúc thúc.” Cậu bé nở một nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời.
“Thế này thì có lẽ sau khi cháu chết xuống đó, vết thương có thể dùng kim chỉ khâu lại, sẽ không khó xem rồi...”
Xoẹt!
Ánh đao lóe lên.
Cậu bé ngã xuống đất, đầu và thân thể không trực tiếp tách rời, trên cổ chỉ có một đường đỏ từ từ rỉ máu ra.
“Đừng để những kẻ loạn quân này làm mềm lòng.” Ninh Hồng Ly đứng ở phía sau, lo lắng truyền lời khuyên bảo.
“Ta biết rồi, Hồng Ly tiền bối.” Trương Vinh Phương khẽ gật đầu.
Hắn hiểu thủ đoạn của Thương Đinh Diệp.
Ngay cả khi không có người hắn dè chừng ở đây, là người hành hình, hắn đã tự tay giết rất nhiều người trung thành của Nghĩa Minh.
Sau này, dù thế nào đi nữa, hắn đều sẽ trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của Nghĩa Minh.
“Người thứ hai.”
Ngay sau đó, các phạm nhân được kéo lên từng người một.
Họ cũng giống như nhóm trước, tất cả mọi người đều im lặng, chỉ có ánh mắt là cực kỳ sáng ngời.
Họ hình như đang tìm kiếm thứ gì đó dưới tháp, thỉnh thoảng sẽ có người ra một nụ cười vui mừng. Không ai biết rõ họ đang cười cái gì.
Nhưng mọi người đều biết, họ không sợ chết.
Nhóm thứ hai nhanh chóng bị giết sạch.
Sau đó là nhóm thứ ba.
Trương Vinh Phương nhìn chằm chằm vào mười người trong nhóm thứ ba, lục tục đi lên bậc thang.
Hắn cẩn thận quét qua gương mặt mỗi người.
Mãi cho đến người cuối cùng.
Không có!
Trong lòng hắn khẽ thở hắt ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Thật may, không có sư phụ bọn họ.
Nhóm thứ ba, cũng là nhóm cuối cùng có vẻ thân phận và địa vị đều cao hơn so với hai nhóm trước.
Hơn phân nửa bọn họ đều có dáng người rắn chắc, có dấu vết của người tập võ.
Thời đại này, những gia đình có điều kiện cho con cháu đi tập võ đều có gia cảnh không tồi.
Dù sao, ngoài quân đội triều đình, người bình thường muốn luyện võ trở thành một võ nhân nhập phẩm sẽ tiêu hao rất nhiều.
“Các ngươi cho rằng bọn họ chết có ý nghĩa?”
Mắt thấy người đầu tiên trong nhóm thứ ba, một lão giả tóc bạc phơ, sắp bị đưa lên phía trước hành hình.
Thượng Quan Phi Hạc chậm rãi lên tiếng.
“Đáng tiếc. Các ngươi coi Nghĩa Minh quá cao. Bọn chúng chỉ đang lợi dụng các ngươi mà thôi. Những người được gọi là Nghĩa Minh chỉ là một bầy vì tư lợi, những con rệp buồn nôn châm ngòi náo động khắp nơi, để kiếm thêm càng nhiều lợi ích hơn.”
“Vậy thì sao?” Vẻ mặt của ông lão không thay đổi.
“Ngay từ đầu bọn ta đã biết, chỉ dựa vào tự mình bọn ta không thể làm được gì nhiều. Các ngươi là những con quái vật, chắc chắn phải có quái vật mới có thể đối phó.”
“Quái vật? Ha ha.” Thượng Quan Phi Hạc đứng lên: “Chúng ta là thiên binh! Nếu đám các ngươi không nổi loạn, làm sao có nhiều thành trấn lại rơi vào kết cục như thế này?”
Lão ta giang hai cánh tay ra.
“Đại Linh hôm nay của ta, có lãnh thổ trước nay chưa từng có, sức mạnh quốc gia mạnh nhất trong lịch sử. Ngay cả hải quân yếu kém trước đây cũng nhanh chóng đền bù, gia tăng. Biển Hạ Lan ở Tây Ý trước đây mạnh như vậy, bây giờ thì sao?”
Sắc mặt lão ta lạnh lùng.
“Thời đại rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy như vậy là thời kỳ mà chúng ta nên được lưu danh trong sử sách, là thời điểm kiến công lập nghiệp, mở biên cương phân đất, phong Vương bái hầu.
Nhưng các ngươi!”
Lão ta chỉ tay về phía ông lão.
“Các ngươi đã làm gì?”
“Linh đình xem người trong thiên hạ như chó lợn, bọn ta đã khổ lâu rồi. Người Linh, người Hồ Tây áp đảo những tộc người còn lại. Bao nhiêu người đã bị chiếm hữu ruộng đồng vì những tội danh không lý lẽ.
Bao nhiêu người phải bán cả con trai, con gái của mình vì không thể sống nổi nữa!
Bao nhiêu người chỉ vì muốn xin một chút công bằng, công lý mà đã bị áp bức và sát hại bởi người Linh?”
Ông lão ngửa mặt thẳng lên trời cười lớn.
“Bọn ta sắp sống không nổi nữa rồi. Dù sao cũng là chết, thà rằng làm chuyện mà mình muốn, còn hơn phải chịu nỗi uất ức này!”
“Hoang đường!” Thượng Quan Phi Hạc tức giận nói.
“Đại Linh dân giàu nước mạnh, cướp đoạt vô số tài nguyên từ nước ngoài, ngay cả những vùng đất xa xôi cũng có thể chia sẻ một lượng lớn hải sản khác nhau, còn có một số lượng lớn các cu li khu khẩu nước ngoài, cho dù các ngươi là những người Man cấp thấp nhất, sao lại có thể không sống nổi được!”
“Những thứ đó là của bọn ta sao?” Ông lão hỏi ngược lại.
“Ngươi thử đi xem những ruộng đất xung quanh phủ Ninh An này đi, có bao nhiêu là của thường dân bọn ta?” Ông lão nở một nụ cười châm chọc.