Nhưng có Thượng Quan Phi Hạc ở đó, hắn không thể có biểu hiện nào khác.
“Bắt đầu đi. Áp giải người đầu tiên ra ngoài.” Thượng Quan Phi Hạc thản nhiên nói.
Chẳng mấy chốc, nữ tử đầu tiên với cái bụng to, thân hình mập mạp bị lôi ra ngoài.
Nàng bị nhét một miếng giẻ vào miệng, tay bị trói, chân bị đánh gãy, bị người ta cứng rắn kéo xềnh xệch ra sân thượng bên ngoài.
Sân thượng đó là một đài biểu diễn được xây dựng đặc biệt. Dài năm mét, rộng ba mét, kéo dài ra theo hình chữ nhật, cũng không có lan can.
Gương mặt Trương Vinh Phương không hề cảm xúc, đi theo người đang kéo nử tử bước về phía trước, đứng ở trên sân thượng.
Người dưới tháp bên dưới bắt đầu giới thiệu thông tin về hoàn cảnh của nữ tử mập này, lý do tại sao nàng ấy bị giết, vân vân và mây mây.
Không bao lâu, phần giới thiệu kết thúc.
Trương Vinh Phương nhấc đao lên, mặt lạnh tanh, đột nhiên chém.
Xoẹt.
Một mảnh máu văng ra ngoài, nữ tử mập ngã xuống đất ngay tại chỗ, đầu một nơi thân một nẻo.
Bởi vì thanh đao quá nhanh và sắc bén, đầu của nàng thậm chí còn không bay ra ngoài, nó vẫn ở chỗ cũ, nhìn qua cứ như có một đường đỏ trên cổ nàng, chỉ thế mà thôi.
“Người thứ hai.” Hắn trầm giọng nói.
Raw sai: đổi raw link https://www.69shu.com/txt/40598/29930116
Đỉnh của tháp Hồng Nhạn.
Trương Vinh Phương nhìn người thứ hai bị kéo lên.
Lần này là một nam tử trung niên cao gầy, trên người hắn ta đầy vết thương, không rên một tiếng, trong mắt hiện lên tinh khí thần đặc biệt.
Giống như ngọn lửa đang hừng hực cháy, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Đôi mắt của hắn ta lúc này cũng vậy, cũng sáng rực rỡ như thế.
“Giết đi, giết chúng ta, sẽ còn có thêm nhiều người đi ra hơn.... Các ngươi không thể nào giết hết tất cả mọi người...”
Xoẹt.
Trương Vinh Phương không chút do dự, chém một đao, đầu rơi xuống đất.
Tiếp theo là người thứ ba, thứ tư... Đây đều là những nhân vật nòng cốt bên trong Nghĩa Minh, không ai trong số họ cầu xin lòng thương xót, cũng không có một người nào giãy dụa.
Tất cả đều nhìn chằm chằm vào Trương Vinh Phương và mọi thứ bên dưới ngọn tháp với đôi mắt sáng ngời đến rợn người. Loại ánh mắt chói mắt đó khiến Trương Vinh Phương càng thêm im lặng.
Hắn không nói một lời, tiếp tục im lặng không ngừng hành hình.
Chẳng mấy chốc, nhóm người đầu tiên đều ngã xuống trong vũng máu.
“Đưa nhóm thứ hai lên.” Thương Đinh Diệp liếc nhìn Trương Vinh Phương rồi lớn tiếng nói.
Lúc này, sự chú ý của hắn ta đều dồn vào Trương Vinh Phương, cố gắng quan sát từng chi tiết cảm xúc, từng chi tiết vẻ mặt nhỏ nhặt của hắn khiến hắn ta tin chắc rằng Trương Vinh Phương nhất định có liên quan đến Nghĩa Minh.
Trương Vinh Phương cũng không thèm nhìn hắn ta, chỉ bình tĩnh cầm thanh đao nhuốm máu, đứng sang một bên. Lẳng lặng nhìn nhóm phạm nhân thứ hai đang từ từ bị áp giải lên.
Nhóm thứ hai gồm mười hai người. Lục tục bước ra từ lối vào.
“Đám người kia là người bên trong Thương Minh đã kinh doanh nhiều năm. Nếu không phải gián điệp của chúng ta cung cấp thông tin, sợ là không ai có thể nghĩ rằng những thương gia giàu có, có tiền có thế này lại là thành viên của Nghĩa Minh.” Thương Đinh Diệp vừa giải thích, vừa nhìn chằm chằm vào Trương Vinh Phương.
Chỉ cần đối phương có bất kỳ thay đổi cảm xúc nào là hắn có thể nhanh chóng bắt lấy kẽ hở, tìm ra nhược điểm. Lúc trước bị vấp ngã một lần là do hắn ta đã không nhìn thẳng vào đối phương, quá mức khinh thường.
Nhưng hắn ta là một Tông Sư, chắc chắn sẽ không phạm sai lầm lần thứ hai.
Cho nên... Lúc này, hắn ta muốn hoàn toàn phế bỏ tên đồ đệ của Nhạc Đức Văn này!
Từng phạm nhân một bị áp giải đến, cho đến nữ tử cuối cùng, Trương Vinh Phương xác thực không có ba người Trương Hiên, trong nội tâm hơi hơi buông lỏng.
Nhưng vẻ mặt của hắn vẫn không thay đổi như cũ, tiếp tục duy trì sự lạnh như băng lúc trước.
“Lượt hành hình thứ hai! Bắt đầu! Người đầu tiên!”
Quan giám sát ở bên cạnh lớn tiếng nói. Có người đặc biệt ra hiệu cho phía dưới tòa tháp, để bên kia phối hợp với tuyên bố danh tính tội lỗi của phạm nhân.
Lần này, người đầu tiên là một bé trai cao chưa tới đùi của Trương Vinh Phương.
Nó trông rất bình tĩnh, tựa như không có một chút sợ hãi nào trong mắt nó.
Khi bị áp giải lên, Trương Vinh Phương yên lặng nhìn đứa bé, đối phương ước chừng chỉ mới bảy tám tuổi.
Mi thanh mục tú, làn da trắng trẻo, trông giống như xuất thân rất tốt.
“Thúc thúc, lát nữa có thể chém nhanh hơn một tí được không ạ, cháu hơi sợ đau.” Sau khi đứa bé quỳ xuống, đột nhiên quay đầu lại, nở nụ cười với Trương Vinh Phương.
Nụ cười đó rất tự nhiên, giống như một đứa bé hàng xóm dùng giọng điệu lễ phép đưa ra một yêu cầu rất nhỏ vậy.
Hình như nó không hề sợ hãi.
Thực sự không sợ.
Thanh đao trong tay Trương Vinh Phương khẽ dừng lại.
“Cháu không sợ sao?” Hắn trầm giọng hỏi.
“Cũng tàm tạm. Chủ yếu là vì không thể sống nổi nữa.” Cậu bé cười nói: “Sống mệt mỏi quá, có lẽ khi chết cháu sẽ được gặp lại bà ngoại, gặp lại cha mẹ. Và cả tỷ tỷ nữa…”