Bây giờ, nếu không phải có Thượng Quan Phi Hạc, vị Đại Tông Sư Bái Thần khủng bố này ở đây, mọi người đều phải làm việc theo quy củ của lão ta.
Chỉ sợ lúc này Thương Đinh Diệp đã bắt đầu tự mình đối phó với hắn.
Hắn không sợ Thương Đinh Diệp, nhưng sau lưng Thương Đinh Diệp là Thương gia của mười hai Tông phủ, bên trong cũng không chỉ có một Tông Sư.
Trong mười hai Tông phủ, trung bình một Tông phủ, có ít nhất hai vị Tông Sư. Trong số đó, Thượng Quan gia mạnh nhất, thậm chí có tới 5 vị Tông Sư, một Đại Tông Sư Bái Thần.
Thực lực khủng bố, hoàn toàn tương đương với nội tình của một đại giáo trung đẳng của cả quốc gia ở bên ngoài.
Vì vậy, sở dĩ Đại Đạo Giáo có quyết đoán bao quát cả thiên hạ, lực lượng thực sự đủ mạnh mẽ.
Lúc này, Thượng Quan Phi Hạc và Ninh Hồng Ly xác định Trương Vinh Phương không có chút do dự nào, đồng ý hành hình, lập tức gật đầu yên lòng.
“Bây giờ, tiếp tục phân tán giải quyết hang ổ của Nghĩa Minh, có thể bắt sống thì bắt sống.” Cuối cùng, Thượng Quan Phi Hạc để lại một câu.
Mọi người phân tán, tiếp tục lục soát.
Ba giờ sau.
Trời dần dần sáng, ánh nắng ban mai bắt đầu ló dạng khắp nơi nơi.
Trên tháp Hồng Nhạn cao nhất ở phủ Ninh An.
Tháp Hồng Nhạn tám tầng cao gần 30 mét. Toàn thân có màu nâu, giống như lông chim hồng nhạn, bốn phía mỗi một tầng xung quanh đều có những mái hiên hình nhạn. Chính là một phong cảnh của phủ Ninh An.
Trương Vinh Phương nhận được truyền tin, bảo hắn đi lên đỉnh tháp Hồng Nhạn, nhận nhiệm vụ hành hình.
“Lần này, phủ chủ yêu cầu Đạo tử chặt đầu từng người một của loạn quân Nghĩa Minh trước mắt tất cả Linh quân và cư dân trong thành. Thể hiện sự uy nghiêm!”
Đây là những lời nguyên văn của người đưa tin.
Gương mặt Trương Vinh Phương không có cảm xúc gì.
Từng bước một dọc theo quảng trường bên dưới đi về phía tháp cao.
Trong lòng hắn đã sớm có quyết định, chỉ cần không phải là mấy người sư phụ Trương Hiên, những cao tầng Nghĩa Minh còn lại cũng chỉ là những người không liên quan, giết thì cứ giết thôi.
Vượt qua nguy cơ này trước đã rồi hẵng nói.
Sau này... Sẽ có nhiều dịp tính sổ với Thương Đinh Diệp!
Tính toán thời gian, Tả thúc và những người khác sắp đến rồi.
Đã đến giờ.
Từ mặt đường đến cổng vào của tháp Hồng Nhạn đều đã có nhiều đội Linh quân canh gác.
Tên nỏ và nòng súng rậm rạp chằng chịt trong khe hở của tấm khiên khổng lồ hướng ra bên ngoài, đề phòng các cuộc tập kích và cướp ngục có thể xảy ra.
Trong thông đạo được Linh quân canh giữ.
Trương Vinh Phương nhanh chóng đến cổng tháp, nhìn thấy sắc mặt Ninh Hồng Ly lo lắng nhìn về phía mình, đang đứng bên trong cổng.
“Không có vấn đề gì phải không?” Ninh Hồng Ly nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Ảnh, ngươi nói thật với ta, thực sự không có vấn đề gì đúng không?”
“Yên tâm.” Trương Vinh Phương nghiêm túc gật đầu.
Lần này hôm nay, dù có thế nào hắn cũng phải vượt qua.
Hắn nhận lấy thanh đao chặt đầu do đạo nhân ở bên cạnh đưa lên.
Thanh đao dài hai mét, toàn thân màu trắng bạc, lưỡi đao cực kỳ sắc bén, sống đao rất dày.
Hắn nhấc nó lên bằng một tay, leo lên từng tầng từng tầng một.
Ninh Hồng Ly đi theo sau lưng hắn.
Khi leo đến tầng tám, Thương Đinh Diệp đứng trên hành lang, híp mắt quan sát hắn.
“Là thật là giả, lần này là xem ngươi biểu hiện như thế nào, đừng để cho lão phu thất vọng.” Thương Đinh Diệp kỳ quái nói.
“Việc này không làm phiền Thương Tông Sư nhọc lòng.” Trương Vinh Phương không mặn không nhạt đáp.
“Vậy thì tốt. Không hổ danh là đồ đệ của Nhạc Đức Văn.” Thương Đinh Diệp mỉm cười. Đưa tay ra làm tư thế xin mời.
Trương Vinh Phương không thèm nhìn hắn ta, cứ thế lướt qua người hắn ta, đi lên cầu thang.
Hắn biết rất rõ, ngay cả khi mình thuận lợi hành hình chặt đầu, nhưng mình giết nhiều người của Nghĩa Minh như vậy thì chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu công kích của Nghĩa Minh. Thương Đinh Diệp đang dương mưu.
Những Tông Sư lâu năm này quả thực danh bất hư truyền, thủ đoạn của người này còn bẩn thỉu hơn người kia. Lợi dụng tình thế buộc hắn phải tiến lên.
Cọt kẹt một tiếng, cánh cửa gỗ ở tầng chín cuối cùng bị đẩy ra.
Trong phòng nhỏ phía trên, đã có hai dãy phạm nhân suy yếu đầy máu.
Thượng Quan Phi Hạc đang ngồi bên cửa sổ, hình như đang nhắm mắt điều tức tu hành văn công.
“Mang chúng ra ngoài sân thượng, chặt đầu. Để cho tất cả mọi người có thể thấy rõ.” Lão ta chỉ đơn giản căn dặn một câu.
“Vâng!”
Ánh mắt Trương Vinh Phương liếc nhìn tất cả, từ người đầu tiên đến người cuối cùng.
Trong phút chốc, trong lòng hắn mạnh mẽ thở phào nhẹ nhõm.
Không có sư phụ bọn họ!
“Tổng cộng ba nhóm, sáu mươi người sẽ được giới thiệu, sau đó giết, không vấn đề gì chứ?” Lúc này, Thương Đinh Diệp đang ở phía sau, đột ngột lên tiếng.
Ba nhóm.
“Không.” Trong lòng Trương Vinh Phương rùng mình.