Hắn đang định đuổi theo. Nhưng trước khi hắn kịp phản ứng, một bóng người cách đó không xa đã bay như tên bắn đến.
“Thật can đảm! Trương Ảnh, ngươi lại dám cấu kết với bọn loạn quân tặc tử mưu hại quan binh Đại Linh ta! Mưu hại đồng môn bản giáo ta!” Đó là Thương Đinh Diệp!
Hắn ta thậm chí không thèm nhìn đến đám người trốn thoát khỏi quán cờ, thay vào đó là đem tầm mắt rơi vào trên người Trương Vinh Phương.
Ngay lập tức, Trương Vinh Phương đã hiểu rõ mưu kế của đối phương.
Những người trong quán cờ vừa rồi có phải là Nghĩa Minh hay không, thực sự không thể biết được. Nhưng họ chắc chắn có liên quan đến Thương Tông Sư trước mặt này.
Bên này mới vừa chạy, trước khi đi còn cố ý để buông tha cho hắn, để cho hắn đánh một chưởng vào người mà cũng không ra tay với hắn. Sau đó, Thương Đinh Diệp ở một bên khác liền chạy đến.
Đây là vu oan giá họa Trương Vinh Phương nhanh chóng phản ứng lại.
Nhưng Thương Đinh Diệp đó đã đến đứng trước mặt hắn cách đó không xa, với vẻ mặt lạnh lẽo.
“Nếu không phải ta để mắt tới, thật sự không cách nào xác định Trương Ảnh ngươi lại thật sự cấu kết với loạn quân Nghĩa Minh!” Hắn ta không vội làm khó dễ, trái lại quay đầu nhìn về một phía khác.
Đúng lúc bên kia là đội của Ninh Hồng Ly đang cấp tốc lao đến.
“Ninh Hồng Ly, nhìn phẩm hạnh của người mà ngươi muốn bảo vệ đi! Ăn cây táo, rào cây sung mà cũng làm được thân phận Đạo tử, thú vị thật đấy.” Đinh Diệp cười to, lớn tiếng nói.
Hắn ta đang cố tình làm to chuyện, khiến cho thanh danh Trương Vinh Phương hoàn toàn thối nát.
“Lần này, ta có nhân chứng vật chứng tại chỗ. Ta xem ngươi làm sao dám ngụy biện.”
“Ta không biết gì cả.”
Trong lòng Trương Vinh Phương hiểu rõ, nhưng vẻ mặt vẫn không hề thay đổi.
“Ta chẳng làm gì cả. Từ đầu đến cuối đều là ngươi nói, đã xảy ra chuyện gì, ngươi tận mắt chứng kiến à?”
“Ở đây có nhiều người như vậy, cũng không ít người nhìn thấy tình cảnh vừa rồi! Còn có Đinh sư điệt!” Thương Đinh Diệp chỉ vào Đinh Vô Ưu vừa bò dậy.
“Đúng vậy, ta có thể thấy rất rõ ràng, vị cao thủ Nghĩa Minh kia hoàn toàn không để ý tới Trương Ảnh, hoàn toàn không động thủ với hắn, rõ ràng là đang cố ý buông tha hắn!”
Lúc này Đinh Vô Ưu ngôn từ chính nghĩa nói.
“Ta thề, tất cả những gì ta nhìn thấy đều là sự thật! Nếu như có nói dối, sẽ bị thiên lôi đánh!”
“Tốt lắm.” Thương Đinh Diệp nở nụ cười.
Bóng đen và những người khác vừa rồi căn bản là gián điện của Thương gia hắn sắp đặt vào bên trong Nghĩa Minh, đúng lúc chủ động phối hợp tạo ra ván cờ này.
Ban đầu hắn ta còn tưởng rằng cần phải phiền phức hơn, dù sao Trương Ảnh cũng là Siêu Phẩm Ngoại Dược, nếu ra tay phải cẩn thận điều chỉnh.
Nhưng vừa rồi Trương Ảnh không có ngay lập tức ra tay, chỉ trơ mắt đứng nhìn những người xung quanh chết đi.
Lần này, Thượng Định Diệp vốn chỉ có một tí nghi ngờ Trương Ảnh có cấu kết với Nghĩa Minh, nhưng lần này, hắn ta có thể khẳng định Trương Ảnh chắc chắn phải có quan hệ với Nghĩa Minh!
Bởi vì Trương Ảnh đang do dự, do dự không biết bản thân có nên ra tay trước hay không. Đây là một niềm vui bất ngờ, một thu hoạch ngoài ý muốn!
Trong lòng Thương Đinh Diệp mừng rỡ, Thượng Quan phủ chủ thích xem chứng cứ nhất, ở đây có mặt nhiều nhân chứng như vậy. Họ đều thấy cao thủ Nghĩa Minh cố ý buông tha Trương Ảnh.
Nhìn thấy Trương Ảnh cuối cùng phải tiếp tục ra tay, hắn ta đã quyết định đúng lúc nhanh chóng hét lớn chạy đến.
Lúc này Ninh Hồng Ly cũng chạy đến, tất cả mọi người có mặt nhanh chóng bước lên phía trước, giải thích vấn đề từng chữ một.
Sắc mặt nàng đen thui nhìn về phía Trương Vinh Phương.
“Đây hẳn là một sự hiểu lầm. Nếu ta dễ dàng trúng kế sách vu oan giá họa của Nghĩa Minh như vậy, vậy thì sẽ để cho bọn chuột nhắt trong cống rãnh này thực sự thực hiện thành công!
Ta lấy danh tiếng Tông Sư đảm bảo, Trương Ảnh chắc chắn sẽ không có quan hệ với Nghĩa Minh.”
“Nhân chứng vật chứng đầy đủ, ngươi còn muốn ngụy biện sao?” Thương Đinh Diệp đột nhiên nhìn chằm chằm Ninh Hồng Ly.
“Đinh Diệp cái gì mà nhân chứng vật chứng đầy đủ, Thương Đinh Diệp ngươi giữ miệng sạch sẽ một chút.” Ninh Hồng Ly lạnh lùng nói.
“Lão Nhạc vừa mới đi, ngươi dám động đến sư điệt của ta thử xem!”
“Thế nào? Mười hai phủ Tông Sư chúng ta bây giờ lại vì một người ngoài mà nội đấu sao?” Trong mắt Thương Đinh Diệp cũng tràn đầy tức giận.
Đúng vậy, trong mắt hầu hết mọi người trong Ngọc Hư Cung bọn họ, Trương Ảnh quả thật là một người ngoài.
Không ít cao thủ Ngọc Hư Cung đều không mấy coi trọng Thiên Bảo Cung.
Họ cảm thấy bên kia nếu không có bọn họ làm trụ cột hậu thuẫn, căn bản là không có nhiều tổ chức đồng hạng ba có thể đánh lại.
Linh đình để ý Nhạc Đức Văn, rất nhiều người cũng cho rằng đó là vì Ngọc Hư Cung.