TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 957: Tin tức (5)

Thoáng chốc đội ngũ giảm tốc độ, dừng lại, đứng tại chỗ, không nhúc nhích nữa.

Hai bên là rừng trúc sâu thẳm lạnh lẽo, từng trận cảm giác mát mẻ ập tới từ hai bên.

Nhưng chút cảm giác mát mẻ ấy cũng không sánh bằng lạnh lẽo trong lòng Trương Vinh Phương lúc này.

“Phủ chủ!”

Hắn đột ngột ra khỏi hàng, ôm quyền nói với Thượng Quan Phi Hạc: “Ngài mới vừa nói, sư phụ của ta bên kia...!”

Hắn nghi ngờ là mình nghe lầm, nghĩ muốn kiểm tra đối chiếu lại một lần!

“Ngươi không nghe lầm.” Trên khuôn mặt Thượng Quan Phi Hạc cũng có chấn động trình độ tương đương.

“Thiên Bảo cung bị tập kích, Nhạc chưởng giáo xảy ra chuyện. Sự tình đã xảy ra chừng mấy ngày rồi, ngay ngày hoàng tộc Đại Linh tế điển.”

Lão ta liếc Trương Vinh Phương, hít sâu một hơi.

“Tuy rằng ta cũng không muốn thừa nhận, nhưng tin tức đã được đưa tới. Người của Chân Nhất và Tây tông xuất hiện ở vùng ngoại thành, sau đó phát hiện thi thể tàn tạ của Nhạc chưởng giáo. Tất cả mọi người đã chứng thực đó chính là chưởng giáo!”

Một trận nổ vang ầm ầm.

Trương Vinh Phương chỉ cảm thấy hai tai cứ như đang có đồ gì đó nổ tung, nhất thời không nghe được cái gì nữa.

Trong đầu của hắn cũng chỉ có câu nói vừa rồi của Thượng Quan Phi Hạc.

Nhạc Đức Văn, thi thể?

“Nhạc chưởng giáo, thật ra thời gian trước đã từng đề cập rằng thân thể của hắn khó chịu, công lực trượt dốc. Dù sao hắn cũng đã hơn chín mươi gần trăm tuổi. Dù như thế nào, có thể bảo trì đến nước này đã là rất mạnh mẽ, bất kể như thế nào...”

Có vẻ như Thượng Quan Phi Hạc đang an ủi hắn.

Nhưng vào giờ phút này, Trương Vinh Phương đã không thể nghe thấy âm thanh nữa.

Hắn hơi nhắm mắt, nhịp tim nhanh chóng đập gia tốc, hô hấp tăng nhanh, cả người nóng lên.

Một cảm giác không tên xông lên đầu.

“Xin hỏi, trên tin tức có nhắc tới, ngài ấy chết như thế nào không?” Giọng Trương Vinh Phương trầm thấp, mang theo một chút khô khốc.

“Có thể xác định thi thể kia chính là lão nhân gia người hay sao?” Hắn không tin lão đầu Nhạc Đức Văn sẽ chết nhẹ nhàng đơn giản như vậy?

Với sự đa mưu túc trí của ông thì làm sao có khả năng!

Làm sao có khả năng chết dễ dàng như vậy?

“Là hắn ta. Dấu vết để lại tại hiện trường rất loạn, nhưng theo tin tức đưa tới, người có thể đến vây công hắn ta có ít nhất là năm vị Đại Tông Sư. Hơn nữa đều là trạng thái đỉnh cao nhất.” Thượng Quan Phi Hạc thở dài.

Lão ta nhìn về phía Trương Vinh Phương đang ngốc ngây ra tại chỗ, nhẹ nhàng lắc đầu.

Lão ta biết Nhạc Đức Văn chết rồi, đạo tử Trương Ảnh vốn dĩ được nằm ở dưới cánh chim mà lão Nhạc bảo vệ sẽ phải đối mặt với áp bức giống như mưa to gió lớn.

Những kẻ đã từng là kẻ địch, đối thủ của Nhạc Đức Văn, có lẽ sẽ xem thường động thủ với một tên tiểu bối như hắn.

Nhưng bản thân Trương Ảnh bởi vì thân phận đạo tử, được sư phụ ngăn cản không ít kẻ địch. Còn có rất nhiều đối thủ trước đây vì có Nhạc Đức Văn mà kinh sợ, kiêng kỵ. Bây giờ, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này.

“Ngươi yên tâm, có lão phu ở đây, không ai có thể động đến ngươi. Thượng Quan Phi Hạc trầm giọng nói.

“Tuy Nhạc Đức Văn không tồi, nhưng luận thực lực, vẫn là lão phu hơn hắn ta rất nhiều.”

“Đa tạ... Đa tạ Thượng Quan phủ chủ.” Trương Vinh Phương hít sâu một hơi, ôm quyền nói cảm ơn.

Hắn mở mắt ra, bên trong mắt lóe qua một tia quyết chí.

“Bất kể như thế nào, trước tiên cần phải xác định, đến cùng là sư phụ của ta có chết hay chưa! Ta không tin ngài ấy lại bị giết đơn giản như vậy!”

“Cho nên... Ngươi muốn làm gì? Đi tới Đại Đô?” Thượng Quan Phi Hạc trầm giọng nói: “Không thể, Đại Đô bây giờ hỗn loạn cực kỳ, ngươi tới đó là đi chết. Những người kia ngay cả sư phụ của ngươi mà còn dám ra tay, chớ đừng nói chi là ngươi.”

“Đương nhiên sẽ không, vãn bối biết mình nặng bao nhiêu. Nhưng không được tận mắt nhìn thấy thi thể của lão sư, chắc chắn ta sẽ không tin ngài ấy đã chết rồi!” Trương Vinh Phương như chém đinh chặt sắt nói.

Thượng Quan Phi Hạc nhìn chằm chằm Trương Ảnh, vẻ mặt không thay đổi. Nhưng trong lòng khẽ gật đầu.

Ban đầu quả thật lão ta không thích người này, bởi vì Nhạc Đức Văn rất không tuân theo quy củ, lão ta không thích điều đó lắm.

Nhưng hiện tại, vì ấn tượng không tốt về lão Nhạc Đức Văn kia mang đến, tựa như đang dần dần phai nhạt trên người Trương Ảnh này.

“Bất kể sau này ngươi làm gì, cũng phải làm tốt những gì ngươi làm bây giờ.” Lão ta trầm giọng nói.

“Ngươi chỉ cần nhớ rõ đây là Ngọc Hư Cung, Cung chủ đặt ra quy củ, ta đặt ra quy củ, bất luận kẻ nào đến, đều phải tuân theo. Ngươi cũng vậy, người khác cũng vậy, bất kể là ai.”

Trương Vinh Phương nghe vậy, trong lòng có chút chắc chắn.

Hắn có thể nghe ra ý tứ của đối phương.

Ý của Thượng Quan Phi Hạc rất rõ ràng.