TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 956: Tin tức (4)

“Tại hạ Đinh Vô Ưu. Đạo hào cũng là Vô Ưu.” Đạo nhân tự giới thiệu mình: “Hôm nay sau khi đồ thành, hẳn sẽ phải lập tức tới trạm tiếp theo. Người Đinh mỗ ta bội phục nhất chính là người can đảm hơn người như Trương huynh đây.”

“Khách khí. Vô Ưu huynh cũng như thế, ngươi cứ nhìn những người còn lại. Biết ta đắc tội Thương Tông Sư, mỗi một người đều vội vã vạch ra giới hạn với ta.” Trương Vinh Phương lắc đầu. “Chỉ có Đinh huynh…”

“Đinh gia ta cũng là người của mười hai phủ, không sợ Thương gia, đều là đối thủ cũ, không có gì ghê gớm.” Đinh Vô Ưu trả lời: “Nhưng mà Thương Đinh Diệp là người có lòng dạ hẹp hòi, lần này chịu thiệt thòi thẳng mặt, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ đâu, gần đây Càn Khôn huynh vẫn nên phải hành sự cẩn thận chút là tốt nhất.”

“Đa tạ Đinh huynh nhắc nhở, ta biết rồi.”

Đinh Vô Ưu mới gật đầu.

Đoàn người chưa chờ bao lâu ở khách điếm, rất nhanh Thượng Quan Phi Hạc đã phái người đến đây, thông báo cho tất cả mọi người tập hợp ở trước thành.

Một phần lại bị để lại, nhân thủ còn lại cùng đi, chỉ còn lại mười lăm người.

Đội ngũ lục tục đi tới trạm cuối cùng, chạy tới Ninh An phủ.

Thương Đinh Diệp bị Trương Vinh Phương nói đến ngậm miệng không trả lời được, trong lòng là một bụng lửa giận. Lúc này đang nghĩ hết biện pháp làm sao để phục thù trở lại.

Bỗng hắn ta nghĩ tới một điểm.

“Chờ chút, nếu tiểu tử kia cứu người, thì hắn không tiếc mà giết chết tất cả quan binh ở đó. Vậy thì đại diện cho, những người đó rất quan trọng đối với tiểu tử kia. Cái này…. Xem ra, nếu như ra tay từ những người kia….” Trong lòng Thương Đinh Diệp quyết định.

Địa đạo kia vẫn còn, vẫn có thể mạnh mẽ mở ra để đi vào trong, đi tới một lối ra khác.

Nói không chừng có thể tìm được một ít manh mối.

Lúc này, hắn ta kéo một người Thương gia bên cạnh lại, nhỏ giọng dặn dò vài câu.

Người này gật gù bí mật lặng lẽ lui về phía sau, đi vào vùng rừng núi rồi biến mất không thấy nữa.

Trương Vinh Phương cũng chú ý cái người này rời khỏi đội, trong lòng hơi nhíu mày.

Hắn không cần nghĩ cũng có thể đoán được, người này đang đi tìm manh mối về nhóm sư phụ Trương Hiên bọn họ.

Nếu như nối liền theo địa đạo kia, nói không chừng thật sự có thể tìm tới bọn họ.

Trong lòng hắn hơi bận tâm, nhưng cũng là chuyện vô bổ.

Chỉ có thể gửi hy vọng vào nhóm Tiêu Thanh Anh không bị đạo nhân vừa rồi phát hiện.

Bên trong núi xanh rừng thẳm.

Một nhóm mười lăm người rời khỏi huyện thành, do Thượng Quan Phi Hạc dẫn đội, lại chạy đến trạm cuối cùng.

Bao gồm cả Trương Vinh Phương, tất cả mọi người đều dùng đi bộ thuần túy mà tăng tốc.

“Đúng rồi.”

Bỗng nhiên Thương Đinh Diệp hơi lên tiếng.

“Nếu vừa nãy Càn Khôn đạo tử chủ động như vậy, một lúc nữa ở trạm cuối cùng, đạo tử cũng đừng núp ở phía sau, đồng loạt ra tay mới phải, ngược lại thì thực lực Siêu Phẩm cũng coi như an toàn ở trong thành.”

Trương Vinh Phương im lặng, không tiếp lời.

Đây là một cái hố.

Trước đó hắn không tình nguyện ra tay với người vô tội, sau này lại nói mình vừa ý một nữ tử, rồi lại bị cướp, cho nên giận dữ mà giết người, trước sau không thống nhất.

Ngược lại là Ninh Hồng Ly bên cạnh cau mày.

“Lần này Càn Khôn được đưa đến để mở mang tầm mắt, hiểu biết, cũng nhất định không phải là tự bản thân ra tay. Thương Đinh Diệp, có phải là ngươi đang cố ý tìm việc không? Đừng quên đó là đồ đệ của ai!”

“Hê.” Thương Đinh Diệp đang muốn nói chuyện.

Bỗng từ xa xa có một con ưng đen bay quanh hạ xuống, nhẹ nhàng đáp xuống cánh tay phải Thượng Quan Phi Hạc nhấc lên.

“Hắc Bạch Tấn ưng?” Mọi người nhìn thấy con ưng này thì tất cả ngẩn ra, trong lòng chìm xuống.

Bình thường đưa tin bên trong Đại Đạo Giáo đều dùng quạ truyền tin thông thường, khu vực khác nhau thì sử dụng loài chim không giống nhau.

Dù sao khí hậu hoàn cảnh địa phương khác nhau, loài chim thích hợp để nuôi dưỡng cũng không giống nhau.

Mà ở Đại Linh, chủng loại chim đưa thư có rất nhiều.

Nhưng lúc này, coi như có là Thượng Quan Phi Hạc, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy con ưng này thì sắc mặt cũng chìm xuống.

“Chỉ có tin tức cực kỳ trọng yếu trọng đại, mới dùng đến Hắc Bạch tấn ưng! Phiền phức!” Sắc mặt Ninh Hồng Ly nghiêm nghị, trong giọng nói có lo lắng nồng đậm.

Trương Vinh Phương nghe vậy, cũng hiểu rõ sức nặng của loại chim đưa tin này.

Trong lòng hắn hơi chìm xuống, trước tiên hắn nghĩ đến mấy người sư thúc tổ chạy tới Đại Đô.

Bên chỗ sư phụ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Trong lòng hắn cảm thấy không lành.

Hít.

Thượng Quan Phi Hạc gỡ ống trúc xuống, trước tiên mở nắp, đổ cuộn giấy bên trong ra, chậm rãi mở ra.

Chỉ là trong nháy mắt lão ta nhìn nội dung trong đó, chợt con ngươi của lão ta co lại, thân là Đại Tông Sư Bái Thần mà tay lại run lên mạnh mẽ. “Thiên Bảo cung bị tập kích? Nhạc Đức Văn bỏ mình?”