Bởi vì thân phận Trương Vinh Phương, đại diện cho tuổi chân thực của hắn sẽ bị lộ ra ánh sáng, đại diện cho phía tỷ tỷ tỷ phu tất nhiên sẽ bại lộ ra.
Hắn không tiếp tục đi dạo ở chỗ khác nữa, mà nhanh chóng trở về khách điếm, nơi này đã thành điểm hội họp lâm thời.
Trong đại sảnh khách điếm.
Chủ tiệm và mấy tiểu nhị đều không bị giết, mà là run rẩy được để lại phục vụ cho người khác.
Sắc mặt bọn họ tái nhợt, hai chân run run, hầu như ngay cả đường cũng còn bất ổn.
Toàn bộ người ở lại trong khách điếm không nhiều.
Cũng may đều là người có lòng tốt không muốn đi bắt nạt tàn sát người vô tội.
Thấy Trương Vinh Phương vào cửa, nhưng cũng không có ai đi tới bắt chuyện, chỉ là từng người khó chịu phân tán ra mà ngồi, không ai nói lời nào.
Bên ngoài là tiếng kêu thảm thiết, tiếng hỏa thiêu, tiếng pháo, tiếng súng, kéo dài cực kỳ lâu.
Vừa ban đầu còn rất ầm ĩ, sau đó trở nên nhẹ hơn, sau đó nữa, sắc trời chậm rãi sáng lên.
Bên ngoài cũng chỉ còn lại vang lên tiếng áo giáp binh khí va chạm của nhiều đội Linh quân đến giòn giã.
Đó là tiếng động của quân đội tuần tra đi ngang qua.
Hầy...
Không biết là ai thở dài trong khách điếm.
Trương Vinh Phương không nói gì, chỉ là lần đầu tiên, trong lòng sinh ra nhận thức toàn diện hơn nữa đối với Đại Đạo Giáo.
Thì ra không phải tất cả Đại Đạo Giáo đều là người hiền lành đạo nhân văn công. Còn có một mạch tàn nhẫn hiếu sát hiếu chiến như Ngọc Hư Cung.
Oành!
Bỗng cửa lớn khách sạn bị một nguồn sức mạnh nặng nề phá tan.
Thượng Quan Phi Hạc cao ba mét đứng ở ngoài cửa, hai mắt giống như chuông đồng quét qua mấy người bên trong.
Một cảm giác ngột ngạt khủng bố hệt như gió lốc, nhanh chóng tràn vào đại sảnh, bao trùm lên tất cả mọi người ở đó.
Thân thể Trương Vinh Phương vô thức mà căng thẳng.
Cảm giác của hắn là mạnh nhất giữa đại sảnh, thực lực cũng là mạnh nhất ở đây, vì lẽ đó hắn có thể cảm nhận được rõ nhất, rốt cuộc cảm giác ngột ngạt lúc này Thượng Quan Phi Hạc mang đến là lớn bao nhiêu.
Chỉ đơn thuần là áp bức từ khí tức, đã khiến cho cả người hắn không tự chủ được mà căng thẳng, giống như động vật còn nhỏ yếu gặp được thú trưởng thành vô cùng mạnh mẽ và nguy hiểm.
Giống như có người dùng mũi đao treo ở trước con ngươi của mình một tấc, lúc nào cũng có thể đâm thẳng vào.
Báo động trước bản năng của thân thể đang điên cuồng nhắc nhở hắn.
Tránh xa!
Tránh xa!
Tránh xa!
Nhưng ngược lại một tia lý trí khác đang khống chế thân thể, bảo rằng không nên cử động, không thể cử động.
Bởi vì lý trí nói cho hắn biết, thời điểm này, một khi lộn xộn thì trong nháy mắt sẽ trở thành đối tượng công kích đầu tiên!
“Nếu muốn cai quản dê, các ngươi nhất định phải biến thành sư hổ! Cá lớn nuốt cá bé chính là đạo lý trong thiên địa!”
Giọng của Thượng Quan Phi Hạc truyền vào đại sảnh, ánh mắt của lão ta giống như chùm sáng mà đảo qua mấy người, cuối cùng rơi vào người Trương Vinh Phương.
“Vừa nãy, có ai phá vỡ quy củ, đứng ra.”
Giọng của lão ta trầm thấp giống như sét đánh, chấn động đến mức bát đũa trong đại sảnh khách điếm đều hơi rung động.
Không ai đáp lại.
Trong tình huống này, coi như thật sự có người phá hư quy củ, thì chắc chắn sẽ không dám đứng ra.
Nhưng rõ ràng Thượng Quan Phi Hạc bắn tên có đích.
Tầm mắt của lão ta trực tiếp rơi vào Trương Vinh Phương.
“Đạo tử Trương Ảnh, ngươi có điều gì muốn nói không?” Thượng Quan Phi Hạc nhìn chăm chú vào Trương Vinh Phương.
“Ta không phá vỡ quy củ.” Trương Vinh Phương đứng lên, sắc mặt bình tĩnh, nhìn thẳng vào đối phương.
“Nhưng mà có người không cho là vậy.” Ánh mắt Thượng Quan Phi Hạc lạnh lẽo. “Thương Tông Sư nói, ngươi ngang nhiên tàn sát Linh quân ở bên ngoài, còn thả phần tử loạn quân khả nghi đi vào địa đạo rời khỏi thành.”
“Ta nói…” Ánh mắt Trương Vinh Phương lạnh lẽo đi, nhìn kỹ vào đối phương. “Ta không phá vỡ quy củ!”
Tiếng nói của hắn cũng tăng cao lên, không mảy may nhân nhượng chút nào.
“Thượng Quan phủ chủ, nếu ngài đã định ra quy củ, cá lớn nuốt cá bé là đạo lý thiên địa. Như vậy tất nhiên chúng ta đều dựa theo đó mà làm!”
Hắn dừng một chút.
“Huống hồ điều Thương Tông Sư nhìn thấy cũng không phải là chân tướng!”
Hắn không chậm trễ chút nào mà tiếp tục nói: “Bên trong đám người kia có nữ tử nọ là người ta coi trọng trước, kết quả có người lại dám dĩ hạ phạm thượng, ỷ vào võ lực mà cướp lấy người ta nhìn trúng, ta chính là Đạo tử Thiên Bảo Cung Đại Đạo Giáo! Người thừa kế chính thống vị trí chưởng giáo Thiên Bảo Cung! Bọn họ cướp đồ vật của ta, chính là đã không nể mặt mũi của sư phụ ta, không cho sư phụ ta mặt mũi, tức là không cho toàn bộ Thiên Bảo Cung mặt mũi! Nếu Thượng Quan phủ chủ xác định lý lẽ cá lớn nuốt cá bé, như vậy...”