TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 952: Đã từng (6)

“Nhân lúc Linh vệ kia còn chưa phục sinh, các ngươi nên đi đi.” Trương Vinh Phương rút cánh tay ra, xoay người đi tới chỗ đội Linh quân đã chạy tới.

Hắn không thể để người khác phát hiện mình động thủ.

Bởi vì, hắn không thể để cho người khác phát hiện mình có quan hệ với mấy người Trương Hiên, vì lẽ đó người nhìn thấy xung quanh đều phải chết!

“Chờ đã! ! Ngươi là…Vinh Phương?” Bỗng tiếng Trương Hiên vang lên ở phía sau.

Bước chân Trương Vinh Phương dừng lại, vung vung tay với phía sau, nhưng không trả lời.

Bạch!

Bóng dáng hắn biến mất, thoáng qua cách đó không xa truyền đến một chuỗi tiếng gãy vỡ xương của binh lính Linh quân.

Cuối cùng thu tay từ cổ một tên binh lính, chân Trương Vinh Phương không dừng lại, đột nhiên trốn vào một chỗ bóng tối, sợ bị nhiều người hơn phát hiện thân phận của hắn.

Sau khi bảo đảm bản thân an toàn, hắn nhìn kỹ hướng bên Tiêu Thanh Anh và Trương Hiên.

Dưới vòm cầu, lúc này hai người đã đi vào địa đạo, Trương Hiên đi vào nhưng ánh mắt cuối cùng còn quét qua hướng Trương Vinh Phương rời đi.

Hình như đang tìm kiếm chút gì.

Nhưng lão lại không tìm được gì.

Trương Hiên thở dài một tiếng, đi vào địa đạo, trở tay khép cửa đá lại.

Chỉ để lại hiện trường một đống thi thể Linh quân.

Còn có một đạo nhân Ngọc Hư Cung Đại Đạo Giáo chậm rãi sống lại, đứng lên hoạt động cổ.

Hắn ta hoàn toàn không nhìn thấy người tập kích chính mình là ai, lúc đứng lên hùng hổ, kiểm tra trái phải, nhưng lại không tìm được hung thủ.

Sau đó người kia lại đi sờ sờ lối vào địa đạo, sau khi xác định không thể mở cửa, hắn ta mới tức giận rời khỏi.

Trương Vinh Phương đứng ở trong bóng tối, lẳng lặng nhìn kỹ, mãi đến tận khi đạo nhân Linh vệ Ngọc Hư Cung rời đi, hắn mới vô thanh vô tức xoay người trở về phương hướng khi đến.

“Ngươi cho rằng không ai nhìn thấy là không sao rồi à?” Bỗng nhiên một tiếng nói sởn cả tóc gáy từ truyền đến từ một chỗ bên cạnh Trương Vinh Phương.

“Tự thả cho đào phạm mình phải vây quét chạy mất, lại còn là đào phạm loạn quân. Còn chủ động ra tay đánh chết nhiều binh lính Linh quân như vậy.”

Người đến dùng giọng nói lạnh nhạt, nhưng nội dung lại lộ ra một luồng ý vị không tên.

Sắc mặt Trương Vinh Phương không hề thay đổi, quay đầu nhìn lại.

Là một vị Tông Sư khác - Thương Đinh Diệp.

Khuôn mặt đối phương nham hiểm, trong mắt mang theo một loại ý cười nguy hiểm nào đó không thể nói ra được.

“Thành trấn lớn như vậy, ta muốn bảo vệ mấy người thì có làm sao? Có vấn đề gì?” Trương Vinh Phương không biến sắc lạnh lùng nói.

“Những người kia là người quen biết cũ của ta, ta muốn bảo vệ cho bọn họ rời đi, kết quả có người không biết cân nhắc mà lại muốn ngăn cản. Vì lẽ đó, ta giết chết bọn họ cũng không phải lỗi của ta, mà là chính bọn họ muốn chết!”

“Có niềm tin. Chỉ là Ngoại Dược mà cũng dám ăn nói ẩu nói tả ở trước mặt ta. Không hổ là đệ tử của tên kia. Thật là không bình thường…” Thương Đinh Diệp quái gở nói.

“Thế thì, Thương Tông Sư, bây giờ ngài đang lấy lập trường gì để nói chuyện với ta?” Trương Vinh Phương cứng rắn trả lời lại.

“Ha ha. Năm đó Nhạc chưởng giáo đến đây đã khiến cho bên này bừa bộn khắp nơi. Bây giờ đồ đệ hắn lại tới nữa.”

Thương Đinh Diệp chậm rãi đi tới trước, chậm rãi dừng lại ở vị trí cách Trương Vinh Phương chỉ có mấy mét.

“Ninh Hồng Ly chưa nói với ngươi, không được phá hư quy củ sao?” Tiếng hắn ta nói nhẹ rơi xuống mà còn chưa chờ đợi Trương Vinh Phương trả lời lại, sượt qua người hắn, đi đến quảng trường xa xa.

Trong lòng Trương Vinh Phương rùng mình, trong nháy mắt đó, hắn đã nghĩ tới có nên ra tay diệt khẩu hay không.

Nhưng Thương Đinh Diệp là Tông Sư Bái Thần, Ám Quang Thị Giác của hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, tầng ngoài của thân thể đối phương được che kín bằng rất nhiều linh tuyến.

Vì lẽ đó một khi đánh tới, bọn họ không thể phân thắng bại trong thời gian ngắn.

Cho nên vào thời khắc mấu chốt thế này, hắn không thể giữ bí mật được nữa…

“Người này, nhất định là đã nhìn chằm chằm ta từ trước. Chẳng qua không biết vừa rồi có bị hắn ta nghe thấy cái gì hay không.”

Tâm thần Trương Vinh Phương tập trung cao độ, từng tia cảm giác nguy hiểm dần dần xông lên đầu.

Mối quan hệ để lại từ lão Nhạc đến Ngọc Hư Cung, vừa giống hảo hữu như Ninh Hồng Ly, lại giống kẻ đối địch như Thương Đinh Diệp.

Thượng Quan Phi Hạc như vậy, có vẻ như trái lại thuộc về trung lập, không nghiêng không lệch về bên nào.

Nhưng bây giờ, hắn nhìn bóng lưng Thương Đinh Diệp rời đi, Trương Vinh Phương không rõ đối phương đã nghe được bao nhiêu, nếu như bị biết được bí mật về thân phận của hắn, biết Trương Vinh Phương chính là hắn, hắn chính là Trương Vinh Phương.

Thế thì…. Tuy rằng bên phía sư thúc tổ đã biết được, nhưng từ trong lòng Trương Vinh Phương vẫn nổi lên một cảm giác nguy hiểm không tên.