Không nhìn kỹ phù hiệu kia, có lẽ còn tưởng rằng là do mấy đứa nhỏ tùy tiện vẽ bậy.
Nhưng chỉ có người của Nghĩa Minh mới có thể phân biệt được, đó là ký hiệu phù hiệu độc nhất của bọn họ. Hơn nữa hàm nghĩa đại biểu cho — con đường thoát thân.
“Nhanh chú ý xung quanh!” Trương Hiên là người đầu tiên chạy xuống, đi tới phía bên dưới cầu đá. Giơ tay liên tục đánh vào mấy lần có nhịp điệu ở bên cạnh phù hiệu.
Rất nhanh, trong tiếng ầm ầm nhỏ bé, mặt đá vẽ phù hiệu lại chậm rãi lún vào phía trong, sau đó chuyển động sang một bên, lộ ra một chỗ rẽ hình tròn đen thùi lùi.
“Không ngờ ở đây lại còn có địa đạo có thể thông ra ngoài?” Tiêu Thanh Anh và mấy người còn lại vui sướng trong lòng, muốn nối đuôi nhau đi vào.
Vụt!
Bỗng một tiếng đâm vang lên, đột nhiên một mũi tên màu đen bắn ra, cắm chính xác trên gáy của một người trong đó.
Người kia ngã nhào xuống đất tại chỗ, cả người co giật, mất tiếng động. “Nơi này lại còn có cả địa đạo, thú vị thú vị.” Đột nhiên một bóng người cao lớn rơi xuống đứng vững trên bờ sông, cười híp mắt nhìn đám người Trương Hiên.
Trên người người này mặc áo giáp của Linh quân, trên eo đeo đao chế tạo thành đao kình nỏ, một mũi tên thình lình vừa nãy chính là do hắn bắn ra.
Nhìn cách ăn mặc, rõ ràng là thực lực tướng lĩnh bên trong Linh quân.
“Xem ra hôm nay phải là ngày Chu Thiên Kỳ ta lập công thăng cấp.”
“Đi ngay đi!” Trương Hiên quát một tiếng chói tai: “Ta cắt đuôi phía sau!” Lão thả người nhào tới trước, chém một đao tới thẳng người kia.
Coong!
Lúc này hai người đánh nhau, đao đối đầu với đao.
Nhanh chóng giao thủ mười mấy chiêu, trong tình huống đối phương có áo giáp hộ thân, tuy thực lực yếu hơn Trương Hiên một ít, nhưng trái lại chỉ công không thủ nên chiếm cứ ưu thế.
Hơn nữa mấu chốt nhất là, động tĩnh bên này đã hấp dẫn mấy Linh quân còn lại cách đó không xa.
Một đội Linh quân mới vừa ôm châu báu đồ trang sức đi ra, nhìn thấy tranh đấu phía bên này, từng người trao đổi ánh mắt, nhất thời được đầu mục dẫn đội, nhanh chóng vọt tới bên này.
Người Nghĩa Minh nhanh chóng đi vào địa đạo, rất nhanh chỉ còn lại Tiêu Thanh Anh lo lắng chờ ở lối vào nhìn Trương Hiên.
“Sư phụ! Đi mau!” Nàng kêu lớn lên.
“Đi? Muốn chạy đi đâu?” Bỗng một bóng người cao lớn xuất hiện ở sau lưng nàng.
Cả người Tiêu Thanh Anh chợt cứng đờ, quay đầu lại.
Ở sau lưng nàng, chẳng biết từ lúc nào đã có một đạo nhân cao lớn mặc đạo bào Đại Đạo Giáo đang đứng.
Đạo nhân kia mặt vuông tai to, ánh mắt rơi vào người Tiêu Thanh Anh, lộ ra vẻ trêu tức.
Trong phút chốc, đạo nhân duỗi hai tay ra giống như ôm ấp mà đi tới chỗ Tiêu Thanh Anh.
Tốc độ hắn ta xuất thủ cực nhanh, tinh nhuệ Ngọc Hư Cung có thể đi theo cùng hành động, yếu nhất cũng là Linh vệ cửu phẩm.
Cái gọi là Linh vệ, mặc kệ trước khi hắn ta Bái Thần là tầng thứ gì, một khi Bái Thần thành công, đều trực tiếp tăng cao đến phương diện Linh vệ.
Mà Linh vệ, bản thân đã tương đương với cửu phẩm có tố chất thân thể đỉnh cao.
Vì lẽ đó cửu phẩm không nhất định phải là Linh vệ, nhưng Linh vệ nhất định là cửu phẩm.
Lúc này Tiêu Thanh Anh cứng đờ cả người, nhìn hai tay đối phương ôm tới chỗ mình, nhưng nàng hoàn toàn không thể phản ứng lại.
Chênh lệch đẳng cấp quá lớn!
Thậm chí nàng chỉ có thể nhìn thấy cái bóng của hai cánh tay nhanh chóng tới gần thân thể mình.
Nàng dại ra, sợ hãi, không biết làm sao, vô số cảm xúc điên cuồng tuôn ra, nỗ lực khống chế thân thể nàng để nàng nhúc nhích.
Nhưng bản năng thân thể cứ như đã rơi vào cứng ngắc, giống như một thanh đầu gỗ, ngơ ngác mà đứng tại chỗ.
Kình phong mãnh liệt theo hai tay giáp công mà tới.
Càng ngày càng gần.
Càng ngày càng gần.
Phốc!
Đột nhiên Tiêu Thanh Anh trợn to hai mắt, cả người dồn dập nổi da gà.
Nàng nhìn thấy... Nhìn thấy sau lưng người đang tập kích còn có một bóng đen càng cao càng to lớn hơn.
Tay hắn đang nắm chắc cổ của người tập kích.
Tiếng xương vỡ vụn răng rắc vang vọng, trên vẻ mặt người tập kích vẫn còn ở đó không đổi, nhưng toàn bộ cổ đều đã bị bóp nhỏ, chỉ bằng một phần ba ban đầu.
Hai cánh tay của hắn ta cũng cứng đờ giữa không trung, hoàn toàn mất sức lực, mềm mại mà rơi xuống.
“Đi nhanh đi.” Bóng người cao to hơn trầm giọng nói.
Cả người Tiêu Thanh Anh run lên, lấy lại tinh thần từ trong sợ hãi cứng đờ.
“Ngươi?”
Nàng bỗng thấy hoa mắt, còn chưa nói dứt lời, đã mất dấu bóng dáng đối phương.
Trong giây lát nàng quay đầu lại, nhìn tới hướng Trương Hiên.
Xì!
Vừa vặn trong giây lát này, bóng người cao hơn hai mét kia đang dùng một tay xuyên qua ngực trái của tướng lĩnh Linh quân.
Máu tươi chậm rãi chảy xuống dọc theo cánh tay trái của hắn, nhỏ xuống đất.
Mà Trương Hiên ở bên cạnh trợn mắt ngoác mồm, thở hổn hển mà không nói ra được một câu nào.