TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 944: Biểu hiện giả dối (4)

"Thiên hạ hôm nay, người có thể khiến cho bản tọa ngưỡng mộ không nhiều lắm, nhưng lão Nhạc ngươi tuyệt đối là một người trong đó. Đáng tiếc."

"Đáng tiếc hiện tại lão ta lại phải chết." Một người mang đấu bồng cường tráng cao lớn khác nhẹ nhàng bay nhanh tới từ trong bụi cỏ đằng xa, thân pháp mau lẹ, vượt xa Tông Sư.

Khoảng cách trăm mét mà chỉ trong một chớp mắt, thân pháp tốc độ khoa trương như vậy, lại quỷ dị là hoàn toàn không dính chút khí lưu nào.

"Thiên Giáo Minh?" Nhạc Đức Văn nhíu mày lại: "Thân pháp của các ngươi vẫn ngu xuẩn như thế, đi âm thanh không đi mùi, căn bản chính là cởi quần đánh rắm, làm điều thừa."

"Đã là lúc này rồi mà ngươi còn có thể mạnh miệng. Nhạc lão đầu, ơn huệ vòng vây trước đó, hôm nay vừa lúc trả lại." Người đến lãnh đạm nói.

"Nói lắm lời thừa với lão ta vậy làm gì? Trực tiếp động thủ không được à?"

Bên hồ nhỏ đối diện sau lưng, lúc này cũng xuất hiện hai bóng người cường tráng cao lớn.

Vóc dáng hai người này một cao một thấp, chỉ là tới gần, thuận gió đều có thể nghe thấy được một lượng huân hương nữ nhân cùng đàn hương nồng đậm.

"Ta còn tưởng là ai, thì ra là hai cái con lừa ngốc của Tây tông. Thế nào? Nguyên Sư bỏ được tha cho các ngươi đi ra sủa loạn rồi à?" Ngoài miệng Nhạc Đức Văn không thua trận, nhưng trong lòng lại trầm xuống.

Nếu như ba người thì lão vẫn còn có thể ứng phó, nhưng bây giờ. Bốn người!

Cao tăng hàng chữ Nguyên của Tây tông không nhiều lắm, tổng cộng chỉ có mấy người đó.

Ngày bình thường mặc dù mọi người đều không coi trọng Chân Phật tự Tây tông cho lắm, nhưng không thể phủ nhận, sách lược thu người hỗn loạn của bọn họ đúng là khiến họ vô cùng mạnh mẽ trên thực lực.

Trừ dễ bị phản phệ ra, Tây tông có thể nhanh chóng quật khởi như thế, có liên quan rất lớn tới sách lược này.

"Ta có thể chia sẻ một người." Lão giả trầm mặc của Tuyết Hồng các chậm rãi hiện thân bên cạnh Nhạc Đức Văn, thấp giọng nói.

"Cảm tạ. Trở về mời ngươi uống rượu!" Trong lòng Nhạc Đức Văn thoải mái hơn chút. Nếu như chỉ có ba người thôi, lão vẫn còn có chút tự tin.

"Ừ." Lão giả khẽ gật đầu.

"Như vậy." Nhạc Đức Văn xoay người, nhìn về phía kẻ địch ở ba phương hướng còn lại.

"Các ngươi đã chuẩn bị xong cho việc kết thúc thời đại thuộc về ta rồi à?"

Lão xốc lên đạo bào, lộ ra thân trên cường tráng.

Nếu muốn vây giết lão bất tử, vậy sẽ phải chuẩn bị sẵn sàng mình sẽ bị người giết.

"Thời đại của ngươi chưa bao giờ bắt đầu, tại sao lại có kết thúc?" Chấn Vân Tử mỉm cười.

Hắn ta bước lên trước một bước, tới gần.

"Ngươi cho là năm đó ngươi xuất thủ đối chiến bọn ta, không ai nhận ra sao? Hay là nói, ngươi cho rằng mấy hồng nhan tri kỷ của ngươi, trước đây đều là chết như thế nào?"

Hắn ta duỗi ra ngón tay.

"Để ta đếm xem nào, một hai ba bốn năm sáu. Bắt được, chưa bắt được, hầu như đều có hơn năm mươi người đấy nhỉ."

Sắc mặt Nhạc Đức Văn chợt thay đổi.

Nếu như nói trên đời này còn có cái gì là uy hiếp của lão , vậy thì những nữ tử mà lão từng yêu tuyệt đối là một trong số đó.

"Chẳng lẽ là các ngươi ra tay à!?"

"Chậc chậc, giờ còn thừa lại hai người. Phải nhìn xem ngươi có nguyện ý cứu người hay không rồi." Chấn Vân Tử khẽ vỗ tay.

Phía sau cách đó không xa, hai phụ nhân khô gầy tóc hoa râm bị người chậm rãi áp giải đi qua.

Bịch bịch, hai người đều bị vứt trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.

Chấn Vân Tử bỏ lại người ở đó xong, bản thân chủ động lui ra phía sau một khoảng cách, có vẻ như không thèm để ý đến cảnh bọn họ gặp nhau tí nào.

Nhạc Đức Văn chậm rãi đến gần qua đó, ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn hai khuôn mặt già nua mà ông lờ mờ có ấn tượng.

"Ta…"

Thình thịch!

Hai nàng đồng thời xuất thủ, đánh lên ngực lão.

Cùng lúc đó, Nhạc Đức Văn cũng mạnh mẽ đưa tay ra bắt lấy hai cánh tay mà hai nàng ta đánh lên lão, vung người ra phía sau, ngăn trở hai bóng người Tây tông nhào tới phía sau.

"Muốn giết ta!? Để mạng lại đổi!!!"

Cả người Nhạc Đức Văn cấp tốc bành trướng biến lớn, làn da hiện lên màu đen, vô số mạch máu đỏ sậm bò đầy bên ngoài cơ thể lão giống như con giun.

Mặt mũi thân hình vốn già nua, đảo mắt đã hóa thành gấp hai lần vóc dáng vốn có có thừa.

Thân hình dữ tợn cao tới hơn ba mét phất tay đánh tới hướng mấy phương người vọt tới vây giết.

Oành!!

Trong nháy mắt, tất cả âm hưởng dừng lại.

Nhạc Đức Văn ngơ ngác đứng tại chỗ. Từ trước ngực ra phía sau lưng đã bị đánh ra một lỗ máu to bằng đầu người.

Mà ở phía sau lão, lão nhân Tuyết Hồng các phụ trách bảo vệ an toàn cho lão đang trầm mặc thu cự kiếm lại.

Vụt!!

Trong chớp nhoáng này, bốn bóng người xung quanh đồng thời cắt qua trên người lão giống như là kéo.