Nhìn không thấu ba người, hắn cũng đương nhiên trở nên lễ độ, thái độ tốt đẹp.
Đội ngũ lại đợi nguyên tại chỗ hơn mười phút.
Rõ ràng người đều đã đến đông đủ, thế nhưng Thượng Quan Phi Hạc dẫn đầu vẫn đứng tại chỗ, nhắm mắt chờ đợi.
Không ai dám có dị nghị, tất cả mọi người xì xào bàn tán, chờ đội ngũ xuất phát.
"Phi Hạc phủ chủ là người cực kỳ giữ quy củ đúng giờ, lão ta không thích nhất việc có người phá hư quy củ. Tiểu Trương Ảnh ngươi nhất định phải nhớ kỹ điểm ấy." Ninh Hồng Ly nhẹ giọng nhắc nhở bên cạnh Trương Vinh Phương.
"Vâng, vãn bối nhất định ghi nhớ." Trương Vinh Phương vội vàng gật đầu ôm quyền.
"Nhớ kỹ là tốt rồi, có cái gì không biết, không hiểu đều có thể tới hỏi ta. Năm đó sư phụ của ngươi tới nơi này, có quan hệ với ta vô cùng tốt. Nếu ngươi là đồ đệ của lão Nhạc, thì hẳn là nên thân cận với ta nhiều một chút." Ninh Hồng Ly khẽ cười nói.
"Vâng." Trong lòng Trương Vinh Phương hiểu ra, khó trách vị Tông Sư phái nữ này lại đối xử với hắn tốt như thế, thì ra là quan hệ do lão Nhạc lưu lại.
Lại qua mấy phút đồng hồ.
"Đã đến giờ."
Thượng Quan Phi Hạc mở mắt ra, lấy ra từ trong lòng một cái đồng hồ nhìn xem.
"Xuất phát."
Lão ta trầm giọng nói.
Rất nhiều người dẫn đội phía sau đều hét to đáp lời, xe ngựa khởi động, toàn bộ đội ngũ bắt đầu chậm rãi gia tốc đi hướng phía ngoài thành.
"Lần này tổng cộng có sáu nơi cần phải giải quyết. Đều là loạn phỉ thừa dịp Chân Nhất Tây tông động thủ gây sự, nhân cơ hội khởi nghĩa phá hư cục diện."
Ninh Hồng Ly ở bên cạnh Trương Vinh Phương nhẹ giọng giải thích. Ánh mắt nhìn hắn nhu hòa giống như đang nhìn đời con cháu của mình vậy.
"Cái đám sâu mọc ra từ cỏ dại trong lòng đất đó luôn luôn không nghe lời, cắt một lớp còn có một lớp khác, trong đó hình như còn có ẩn giấu cao thủ gây sự, lặng lẽ tập sát mấy cao thủ do Thượng Quan gia phái tới."
"Sáu nơi à?" Trương Vinh Phương nghe mấy lời đối phương nói, luôn cảm thấy ý tứ có chút không đúng.
Nhưng ngay lúc đó hắn liền phục hồi tinh thần lại.
Cao thủ người ngựa bên Thượng Quan gia dẫn đội, không phải đều là đại tộc bản địa sao?
Trong đó nghe nói bản thân Thượng Quan Phi Hạc còn là người Linh.
Những quý tộc người Linh đó vốn hoàn toàn khác với người Bắc người Man bị Đại Linh liệt vào hạ đẳng.
Bản thân bọn họ đã là thế gia chiếm đất đai ngang ngược.
"Bỏ thực lực cảnh giới qua một bên, chỉ xem thân phận, cái này cơ bản là chèn ép chính diện của thế gia ngang ngược đối với khởi nghĩa bình dân đây mà." Trương Vinh Phương cấp tốc hiểu rõ.
Quần thể lợi ích mà Đại Đạo Giáo đại biểu cho, vẫn luôn lấy bình ổn vì dân làm chủ thể.
Quần thể các nơi có sự khác biệt riêng.
Mà bây giờ, ở bên Ngọc Hư Cung, từ mười hai tông phủ là có thể nhìn ra, toàn bộ Ngọc Hư Cung đều là lấy dòng họ thế gia làm chủ.
Rất nhanh, đội ngũ càng ngày càng đi nhanh hơn, dọc theo quan đạo chạy về hướng nơi thứ nhất -- trấn Dục Đức.
Theo tốc độ thong thả như thế này, khi bọn họ đến trấn Dục Đức phỏng chừng phải là mấy ngày sau.
Vừa lúc Trương Vinh Phương dự định quan sát xem, Kim Thiềm công hôm nay mình đề thăng tới Trục Nhật tầng thứ ba, rốt cuộc có thể mang đến cho mình bao nhiêu sự tăng trưởng.
*
Tháng mười, tế điển hoàng tộc Đại Linh bắt đầu.
Đại Đô, cung Hiền Đức.
Nhạc Đức Văn chậm rãi từ từ đi ra khỏi cửa cung, nhìn cung nữ thị vệ đang bận rộn chở các loại vật dụng cần thiết cho tế điển bên ngoài, lắc đầu, ôm cái bụng to bước ra phía ngoài.
Mấy ngày nay bởi vì bận rộn phải phụ trách chuyện tế điển, lão coi như là mệt đến ngất ngây, đến trở về câu cá uống trà cũng không có thời gian nữa.
Cảm giác cả người đều gầy đi trông thấy, mỗi ngày ăn chay, số lượng thịt đến cả một cái đùi dê cũng không đủ, điều này làm cho tâm trạng của lão ít nhiều gì có hơi không thoải mái cho lắm.
Hơn nữa càng làm cho lão cau mày là, bệ hạ càng trầm mê trong chuyện vui đùa.
Hàng đêm sênh ca, ngay cả vài ngày trước, đêm trước khi tế điển vẫn còn mở Thiên Ma vũ hội buổi tối cùng với đám Tây tông nữa.
Có người nói số lượng mỹ nhân bị phế bỏ bị đưa ra ngoài mỗi đêm, đều có hơn mười người.
Linh Chí Đế hiện giờ và chăm lo việc nước trước đó, đã cách biệt quá xa.
Lão thở dài.
Nhạc Đức Văn ra hoàng cung, không leo lên xe ngựa đưa đón mà là thi triển thân pháp, chạy ra vùng ngoại ô Đại Đô, hướng phía ngư trang ngày bình thường lão hay thường đi nhất.
"Đã lâu rồi không có câu cá, còn có rượu gạo bên kia nữa. Nửa tháng không uống, lần này đi cứ uống hơn mười cân rồi hãy nói. Sắp phải mang tiểu Chí xuống nông thôn, không biết lần sau muốn uống sẽ là khi nào nữa."
Nhạc Đức Văn giản dị chỉ muốn ăn uống hát ca.