Hai căn phòng đã được hắn an bài xong xuôi nên ở thế nào. Vừa lúc có nhân thủ mới tới từ bên phía Thứ Đồng, hoàn toàn có thể lấy nơi này làm căn cứ địa trung tâm.
Buổi chiều sau khi ăn cơm xong, Trương Vinh Phương trước tiên nhận được thông báo đến từ quan sai của phủ nha.
Đội ngũ Ngọc Hư Cung phụ trách trấn áp khởi nghĩa xung quanh đã chuẩn bị xuất phát. Ở rừng đào ngay phía nam ngoại ô.
Trương Vinh Phương cấp tốc thu dọn hành lý, tới sớm một lát, đi tới điểm tập hợp.
Ngoài thành, giữa rừng đào nở rộ không ít hoa đào có bãi cỏ dại rộng rãi.
Lúc này nơi đây đang tụ tập nhiều đội người ngựa buồng xe.
Nhìn từ xa, ước chừng có trên trăm người.
Trong đó phần lớn là võ nhân cường tráng thân cao đồ sộ.
Mà dễ thấy nhất trong đó, chính là một lão giả cường tráng thân cao ba mét.
Chiều cao ba mét, ở trong võ nhân coi như cũng là cấp bậc cực kỳ hiếm thấy.
Võ nhân bình thường hay gặp, đại khái là cao trên hai mét.
Thế nên lão giả có chiều cao ba mét ấy rất là hấp dẫn không ít tầm mắt của người đi ngang qua ngoài thành xung quanh.
Trương Vinh Phương cưỡi ngựa lại gần từ xa, phía sau dẫn theo hai tạp dịch cầm hành lý vật phẩm, ngoài ra không còn bất kỳ sự vật dư thừa nào hết.
Ở khoảng cách hơn trăm mét, hắn đã chú ý tới lão nhân tóc trắng có thân hình cao lớn đến dị thường kia.
Cảm giác tồn tại của đối phương rất mạnh.
Liếc nhìn lại, giống như trên toàn bộ bãi đất trống tương đương với bãi bóng cũng chỉ có một mình lão ta đứng thẳng.
Những người còn lại đều chỉ là làm nền.
Phục hồi tinh thần lại, Trương Vinh Phương lại ngưng mắt nhìn sang, mới phát hiện ra phía sau lão giả cao đến kỳ lạ kia còn có hai người đứng đấy.
Hai người này, một người là nữ tử, mặt như hoa đào, hai mắt long lanh, chân dài váy đỏ, trong dung mạo lộ ra vẻ quý khí.
Một người là lão nhân râu tóc bạc trắng khí chất nghiêm túc chính thống, giống Đại học sĩ.
Ba người đứng giữa hơn trăm người, giống như là nam châm không ngừng hấp dẫn lượng lớn tầm mắt và sự quan tâm của mọi người xung quanh.
Trừ ba người đó ra, Trương Vinh Phương quét mắt nhìn qua, thị lực nhạy cảm do Ám Quang Thị Giác mang tới khiến hắn nhanh chóng phân biệt ra được, chi đội ngũ một trăm người ấy có thành phần cực kỳ tinh nhuệ.
Khởi bước đều là võ nhân có phẩm cấp.
Nhiều võ nhân Nhập Phẩm như vậy, tuy trông thì không được tốt lắm, nhưng nếu toàn bộ đều trang bị vũ khí uy lực lớn, ví dụ như hỏa khí, cung nỏ uy lực lớn.
Như vậy uy hiếp tạo thành trên đoạn đường rộng mở, vô cùng có khả năng vượt xa Tông Sư.
Cho ra phán đoán đại khái, Trương Vinh Phương cấp tốc giục ngựa đi tới gần. Hắn tung người xuống ngựa, sau đó tiến lên phía trước vài bước, ôm quyền chắp tay hướng phía lão giả cao ba mét.
"Vãn bối Trương Ảnh, bái kiến các vị tiền bối."
"Đứng ở phía sau đi." Lão giả cao ba mét lãnh đạm đáp.
"Vâng." Trương Vinh Phương cũng không nói lời vô ích.
Dắt ngựa tiến vào đội ngũ trăm người ở đằng sau.
"Phi Hạc phủ chủ có tính tình thế đấy, ngươi đừng khó chịu."
Nữ tử váy đỏ duy nhất tới gần nhẹ giọng nói.
"Lần này, lão nhân gia lão ta mang đội chính, ta và Thương Đinh Diệp là phụ trợ, ta là Ninh Hồng Ly, ngươi chính là đệ tử mà Nhạc chưởng giáo mới vừa thu nhận đúng không, quả nhiên là uy vũ bất phàm."
Nàng nhẹ giọng cười giới thiệu.
"Vãn bối bái kiến Ninh tiền bối." Trương Vinh Phương lễ phép ôm quyền.
"Không khách khí. Lần này mang ngươi đi cùng cũng là tăng thêm kiến thức, dọc đường đi ngươi cứ nhìn nhiều nghe nhiều, bớt làm." Nữ tử tên Ninh Hồng Ly mỉm cười.
"Vãn bối nhớ kỹ." Trương Vinh Phương đến gần rồi mới cảm giác được, ba người này và những người còn lại xung quanh, hoàn toàn có sự chênh lệch tách rời về khí huyết.
Nếu như nói Tông Sư hắn từng nhìn thấy trước đó đều là khí huyết lò lửa, như vậy ba người trước mắt chính là lò luyện gấp lò lửa ít nhất mấy lần.
So sánh với tên Tông Sư đóng ở phủ Tình Xuyên buổi tối trước đó kia, Trương Vinh Phương có thể cảm giác được, ba người trước mắt, coi như là Ninh Hồng Ly nhìn như yếu đuối nhất thì đều nguy hiểm hơn tên trước đó rất nhiều.
Về phần Hải Long Vương Không Vô trước đó, thì còn kém hơn Tông Sư tối hôm qua một bậc.
Trừ những thứ này ra, mấu chốt nhất là, Trương Vinh Phương mơ hồ vẫn còn cảm giác được, trên người những Tông Sư Đại Đạo Giáo ấy như ẩn như hiện có thêm cảm giác uy hiếp nào đó.
Rất khó để nói đó là cảm giác gì.
Phải biết rằng, lấy cảm giác lúc này của hắn, coi như là Tông Sư vẫn phải đánh qua mới biết được thắng thua.
Nhưng với ba người trước mắt, còn chưa đánh đấm gì đã khiến cho hắn có loại cảm giác như có gai ở sau lưng.
Điều này rất không thể tưởng tượng nổi.