TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 940: Gợn sóng (5)

Lư hương dâng hương khói, đạo chuông nhẹ vang lên.

"Chư vị."

Kim Ngọc Ngôn đứng quay lại, hai tay nắm chặt, dưới tượng thần cung phụng một thanh trường kiếm màu tím tinh khiết.

"Năm đó chúng ta bị buộc trốn vào núi rừng, cắt đuôi cầu sinh, chật vật không chịu nổi."

Keng!

Nàng rút ra trường kiếm, mũi kiếm như hồ nước mùa thu, ánh đỏ khắp nơi trên đất, chiếu rọi đại điện.

"Năm đó ta đã từng hứa hẹn, sỉ nhục trăm năm, cuối cùng sẽ có một ngày nhất định tẩy rửa!"

"Mà bây giờ, thời cơ đã đến"

Nàng đâm một kiếm vào mặt đất trước mặt.

"Chỉ là không biết, hôm nay thiên hạ còn có bao nhiêu người nhớ rõ chúng ta."

"Bọn ta đương nhiên nhớ kỹ đại nguyện của Cung chủ." Thượng Quan Phi Hạc trầm giọng nói.

Đầu tóc lão ta bạc trắng, vóc người hùng tráng, trên lồng ngực để trần tràn đầy vết sẹo dữ tợn. Chiều cao hơn ba mét, chỉ đứng đó thôi đã tạo cho người ta một cảm giác áp bách cường hãn.

"Miệng vàng lời ngọc, khẩu hàm thiên hiến*." Một nam tử tuấn mỹ tà dị dung mạo giống nữ tử khác, cầm trong tay phất trần màu tím nhẹ giọng tiếp lời.

*Khẩu hàm thiên hiến: lời nói ra chính là luật pháp, có thể quyết định sống chết của người khác.

"Đây cũng là đại nguyện chúng ta lập năm đó!"

"Trời giáng sát cơ, thời cơ đã đến." Kim Ngọc Ngôn thản nhiên nói: "Mà nay, liền khiến người từng ra tay vây giết chúng ta năm đó phải hiểu."

Nàng chậm rãi vươn tay, bỗng nhiên nắm chặt.

"Số trời do ta!!"

Vù!!

Xích trời cực lớn từ từ đi lên, mở ra thông đạo liên hệ đi thông ngoại giới của Ngọc Hư Cung.

Nhiều đội ngũ của mười hai tông phủ mặc đạo bào, khoác áo choàng màu đen, phóng ngựa mau chóng chạy xuống dưới chân núi.

Quan sát từ bầu trời, nhiều đội nhân mã giống một sợi dây đen hẹp dài, xuất phát từ Ngọc Hư Cung bắt đầu khuếch tán hướng bốn phương tám hướng.

"Chân Nhất Tây tông chiếm mười hai hành tỉnh của Đại Linh. Nay phái Linh Lạc Linh Vệ của mười hai tông phủ, mỗi phủ nhằm vào một nơi."

"Thời gian của chúng ta không nhiều lắm, chư giáo Đại Linh đang lúc giao tiếp, Linh Tướng hoán vị, thời gian phản ứng vừa lúc một tháng.

Trong vòng một tháng, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!"

Thanh âm của Kim Ngọc Ngôn ở trong đầu mọi người không ngừng vang vọng.

*

Sáng sớm.

Phủ Tình Xuyên.

Trương Vinh Phương chậm rãi tiến vào phủ đệ cực lớn mới tới tay mình.

Phủ đệ tên là Định Xuyên.

Là đại viện chiếm diện tích cực lớn, bảy vào bảy ra, đủ để cung cấp hơn trăm người sinh sống.

Trong đó có núi giả suối nước, hoa viên cầu nhỏ, ban công nhà thuỷ tạ, khu vực trung tâm bên trong cái gì cần có đều có.

"Xem ra Thượng Quan Chỉ đã tốn không ít công sức." Trương Vinh Phương vừa theo lão quản gia tham quan vừa gật đầu.

"Hồi bẩm lão gia, căn nhà này không phải do Thượng Quan Chỉ đại nhân tặng." Lão quản gia bỗng nhiên đáp lời.

"Ồ?" Trương Vinh Phương sửng sốt: "Vậy là người phương nào?"

"Là Kim gia." Lão quản gia trả lời: "Cụ thể là vị nào của Kim gia, tại hạ cũng không rõ ràng lắm. Chẳng qua bọn họ nhắn lại rằng, ngài hẳn là biết."

"Kim gia." Không hiểu sao Trương Vinh Phương nhớ tới sư thúc tổ hay sống ở Lăng Tiêu cung.

Lão quản gia trước mắt cũng là người của Ngọc Hư Cung, lúc này tiếp tục giải thích.

"Căn nhà Thượng Quan Chỉ đại nhân tặng cho trước đó ở một chỗ khác, ngài có muốn qua xem không?"

"Tạm thời không cần. Sau này rồi ta đi một chuyến tới chỗ Cung chủ." Trương Vinh Phương suy nghĩ một chút, trả lời. Đương nhiên đây là lời khách sáo, trong khoảng thời gian ngắn hắn không muốn tìm việc nữa.

"Ặc… có lẽ tạm thời ngài không thể gặp được Cung chủ." Lão quản gia trả lời.

"Đây là vì sao?" Trương Vinh Phương nghi hoặc.

"Bởi vì, hôm nay Cung chủ hẳn đã tự mình đi tới Đại Đô."

"Đại Đô."

Trái tim Trương Vinh Phương chợt đập mạnh một cái, bỗng dưng trong lòng dâng lên cảm giác hãi hùng.

Cung chủ Ngọc Hư Cung tự mình đi tới Đại Đô, điều này đại biểu cho cái gì, hắn không biết.

Nhưng nhất định có thể phán đoán là, nếu như không có chuyện lớn gì thì sư thúc tổ Kim Ngọc Ngôn tuyệt đối sẽ không chạy xa đến thế.

"Vậy việc phối hợp trấn áp khởi nghĩa xung quanh trước đó?" Trương Vinh Phương phục hồi tinh thần lại, tiếp tục hỏi.

"Vẫn như cũ không đổi, Thượng Quan phủ chủ trấn thủ bản địa, cũng không ảnh hưởng đến động tác lần này." lão quản gia trả lời.

"Ta hiểu rồi." Nhất thời Trương Vinh Phương trở nên tâm sự nặng nề.

Hắn luôn có cảm giác, Đại Đạo Giáo dường như đang đứng trên một thời kì chuyển biến bùng nổ, mà bởi vì mình không thuộc tầng lớp cấp cao chân chính, thế nên rất nhiều hành động và tin tức đều không rõ ràng lắm.

"Thời buổi rối loạn này…" Hắn vẫn quyết định như cũ, thành thật ở lại nơi đây tích lũy sức mạnh.

Bất luận thời cuộc biến hóa thế nào, hắn chỉ muốn cầu ẩn núp, nhất định không có vấn đề gì.

Xem hết tòa nhà, hắn lại nhìn một đại trạch viện khác do Thượng Quan gia đưa.