Vươn tay ra, vẫy vẫy hướng hắn.
"Ra tay với ta. Để ta nhìn xem cực hạn của ngươi thế nào."
Nguyên Anh hậu kỳ, võ giả Siêu Phẩm hai mươi tuổi.
Tư chất như vậy.
Cho dù Kim Ngọc Ngôn đã sống hơn một trăm năm cũng chưa bao giờ thấy qua.
Coi như là Thánh đế trước đó, cũng không có khoa trương như vậy.
Nhưng nếu muốn trở thành Đạo tử Ngọc Hư Cung, trung tâm là võ công, mà không phải là văn công.
Thế nên, cho dù tư chất văn công của Trương Ảnh có mạnh tới đâu, nếu không thể khiến cho nàng thoả mãn, thì vẫn đừng hòng trở thành Đạo tử được.
Bên kia.
Trương Vinh Phương nhìn chăm chú vào Kim Ngọc Ngôn, biết lần này cho dù thế nào cũng không thể trốn thoát được.
Trước mặt cường giả cao cấp như vậy, một khi động thủ, cấp bậc võ công, thân thể tố chất của hắn đều khó có khả năng giấu diếm.
Dùng bao nhiêu sức lực, có dùng hết sức hay không. Bọn họ vừa xem là hiểu ngay.
Thế nên một khi ra tay, nhất định sẽ bại lộ.
"Sư thúc tổ, có thể không động thủ không?"
"Không được." Kim Ngọc Ngôn bình thản nói: "Tương lai của ngươi. nay đã không còn chỉ ảnh hưởng đến cá nhân ngươi. Thân làm Đạo tử, ngươi chắc chắn gánh chịu càng nhiều."
"Ta…"
Kétt!
Bỗng phía xa truyền đến một tiếng ưng kêu bén nhọn.
Rất nhanh, một bóng người màu xanh lam chợt bay lên không dọc theo quảng trường, vững vàng rơi xuống đất.
Là tiểu Dịch phụ trách sự vụ ngày thường của Lăng Tiêu cung.
"Cung chủ, Phủ chủ của mười hai tông phủ đã đến, đang đợi lệnh ở Tử Vi cung."
Kim Ngọc Ngôn híp hai mắt lại, nhìn về phía tiểu Dịch.
"Đã biết. Ta lập tức đi ngay."
"Vâng." Tiểu Dịch cấp tốc hành lễ, xoay người ngồi xe cáp rời khỏi.
Kim Ngọc Ngôn nhìn theo nàng rời đi, cho đến khi nàng ẩn vào làn mây mờ nhàn nhạt mới thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Trương Vinh Phương.
"Được rồi. Xem ra vận khí ngươi không tệ. Thế nên ngày hôm nay ta không kiểm tra nữa."
Không kiểm tra nữa?
Gánh nặng trong lòng Trương Vinh Phương liền được hạ xuống, nếu như muốn kiểm tra thật, vậy hắn thực sự không có cách nào giải thích được một thân lực lượng và tốc độ kinh khủng của mình lấy được như thế nào khi không Bái Thần.
Tông Sư con người bình thường, ở phương diện này kém xa Tông Sư Bái Thần tít tắp.
Bây giờ vấn đề là, hắn không có Bái Thần, nhưng đã đạt đến trình độ Tông Sư Bái Thần.
Có thể suy ra là, một khi việc này bị phát hiện.
Hắn đều có thể tưởng tượng sẽ nhấc lên bao nhiêu gợn sóng.
Vô số võ giả Tông Sư, vốn chính là vì thu được thân thể càng mạnh mới Bái Thần, nếu như phát hiện ra ví dụ là hắn, sợ rằng đều sẽ phải chen chúc tới, thử nghiên cứu hắn đạt được bằng cách nào.
Dù sao ngay từ đầu hắn cũng chỉ là thân thể phổ thông, không phải là trời sinh đã có thiên phú kinh khủng.
Chỉ cần điều tra ghi chép, vừa nhìn liền biết hắn là tu hành từng bước một.
Lúc này Kim Ngọc Ngôn cũng lười nhiều lời, thả người nhảy lên, cũng không ngồi xe cáp, cứ như vậy giẫm trên giây thừng, lắc mình mấy cái hướng phía xa xa là biến mất trong sương khói mông lung.
Trương Vinh Phương thở phào nhẹ nhõm, tranh thủ thời gian ngồi xe cáp, xuống núi.
Tuy đã lấy được không ít tin tức hữu dụng từ chỗ sư thúc tổ, nhưng cũng có khả năng nguy hiểm sẽ bại lộ mình.
Sư thúc tổ rõ ràng có võ đạo mạnh hơn lão Nhạc nhiều, thế nên một khi bị nàng phát hiện ra dị thường trên người mình, ngộ nhỡ bị kéo đi nghiên cứu.
Trương Vinh Phương không nói nhiều lời, tức khắc quyết định hiện tại bỏ chạy.
Miễn cho bại lộ tố chất thân thể dị thường…
*
Buổi tối.
Phủ nha phủ Tình Xuyên.
Trong thư phòng ngọn đèn dầu chập chờn, ngọn đèn tượng đồng hình người ngồi xổm, hai tay nâng cao tản ra hương khói.
Trương Vinh Phương an tĩnh xếp bằng trên bồ đoàn ở trong phòng, hơi thở dài lâu.
Đêm nay chính là lúc hắn bắt đầu tăng lên Kim Thiềm công sau khi tích góp đủ nhiều điểm thuộc tính.
Từ sau khi dùng thuốc, đến bù đầy điểm sinh mệnh rớt xuống, lại cho đến lúc này, tích góp đủ điểm thuộc tính để tăng Kim Thiềm công lên.
"Rốt cuộc. Bắt đầu rồi."
Trong lòng Trương Vinh Phương tràn ngập chờ mong.
Nhắm mắt, nhìn thanh thuộc tính mở ra, bên trên rõ ràng biểu hiện ra, lúc này điểm thuộc tính tự do là 9 điểm.
Từ lúc hắn bắt đầu uống thuốc cho đến bây giờ đã qua gần một tháng.
Từ Đại Đô, đến nơi đây.
Hồi tưởng lại, dường như một tháng ngắn ngủi đã xảy ra rất nhiều chuyện.
"Ta nhất định sẽ càng ngày càng mạnh mẽ đến không ai có thể ngăn trở ta! Giống như không ai có thể ngăn cản bầu trời đổ cơn mưa vậy!"
Trương Vinh Phương hít sâu một hơi, bình phục trạng thái thân thể.
Tầm mắt tập trung ở dấu + đằng sau Kim Thiềm công.
[Kim Thiềm công -- Trục Nhật (Nhập Môn tầng thứ hai)]
Vụt.
Theo điểm thuộc tính không ngừng giảm thiểu.
Từ ngữ viết Kim Thiềm công bắt đầu mờ đi.
Một luồng khí nóng rực bắt đầu đột ngột tuôn ra từ giữa ngực và bụng của Trương Vinh Phương, sau đó chảy tới các nơi toàn thân.