TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 937: Gợn sóng (2)

"Được rồi." Kim Ngọc Ngôn xoay người, lúc này bộ mặt nàng hiện đầy đường vân huyết mạch dài hẹp màu vàng, giống đồ sứ sắp vỡ như là xiềng xích.

Dưới trạng thái quỷ dị này, thân thể nàng lúc này giống lò lửa, không ngừng tản ra hơi nóng cuồn cuộn hướng bốn phía.

Trương Vinh Phương cách xa mấy mét đều có thể cảm giác được rõ ràng, từng làn hơi nóng hầm hập không ngừng phả lên trên người mình.

Loại độ ấm đó chỉ riêng khí lưu đều có gần bốn mươi độ. Khó có thể tưởng tượng lúc này thân thể Kim Ngọc Ngôn rốt cuộc nóng cỡ nào!

Phù phù.

Phù phù.

Tiếng tim đập như nổi trống không ngừng truyền ra từ trên người Kim Ngọc Ngôn.

Lượng máu chảy thật lớn làm cho làn da toàn thân nàng bắt đầu phiếm hồng, biến thành màu da quái dị như màu đỏ.

Nhưng lúc này nàng vẫn không thèm để ý chút nào.

"Chung Thức ở cảnh giới Tông Sư, thuộc về con bài chưa lật làm thương thân để đả thương địch thủ. Thế nên dùng nhiều sẽ chết.

Nhưng ở giai đoạn Đại Tông Sư, đây là điều bình thường. Võ học khác nhau, sẽ sản sinh ra Chung Thức khác nhau.

Đa số những Chung Thức ấy đều được đặt tên chứa nhiều tên thần phật trong truyền thuyết.

Nếu sau này ngươi có nhìn thấy thì cũng không cần kinh ngạc. Cái gọi là thần phật, trừ rất ít tượng thần Bái Thần ra, rất nhiều cái thật ra đều là hình thái để lộ ra khi Đại Tông Sư dùng Chung Thức chém giết bị người thấy, từ đó truyền lưu ra ngoài."

"La hán, bồ tát, thiên tôn, chân nhân. Những thứ này cách ngươi vẫn còn thực sự quá xa." Điều dị dạng trên người nàng cấp tốc biến mất. Rất nhanh đã khôi phục lại hình dáng bình thường trước đó. Tóc đen mắt sáng, màu da như tuyết.

"Ngươi chỉ cần biết, gặp phải Đại Tông Sư thì không thể chạy thoát nổi đâu, biện pháp tốt nhất là kéo quan hệ, tìm hậu trường. Đừng uy hiếp. Nhớ kỹ, nhất định không thể uy hiếp!"

Nàng cảnh cáo.

"Phàm là người thành tựu Đại Tông Sư đều có ý chí tâm trí kiên cường như sắt, đa số đều cực kỳ vì bản thân. Ngươi càng uy hiếp, thì càng dễ làm đối phương tức giận. Quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, hoặc là kéo quan hệ là tốt rồi. Nói không chừng người ta tâm tình tốt, có thể tha cho ngươi một mạng."

"..." Trương Vinh Phương không biết nói gì.

"Đương nhiên ngươi đừng sợ. Trên thực tế trình tự cảnh giới chỉ là tham khảo, có ví dụ về Tông Sư Tàn Nguyệt đánh thắng Mãn Nguyệt, mặc dù ít, nhưng quả thật là có.

Mà Đại Tông Sư, bình thường rất ít khi xuất thủ. Giai đoạn như vậy, Đại Tông Sư không Bái Thần đều đã bắt đầu tiến vào kỳ khí huyết suy kiệt.

Có Bái Thần, đa số đều ngồi trên địa vị cao, càng không dễ dàng động thủ, ngươi cũng rất khó gặp được."

Lời Kim Ngọc Ngôn nói làm cho Trương Vinh Phương thực sự hiểu rõ, sự chênh lệch khác nhau giữa các cấp độ khác nhau.

"Đúng rồi, Chung Thức là hội tụ toàn bộ những cái mình học được, không quan tâm đến an toàn của bản thân, tiến hành cường hóa cực hạn trạng thái cơ thể cực hạn sinh ra. Võ học khác nhau, Chung Thức cũng khác nhau.

Thế nên thân làm Tông Sư, ngươi cũng không nắm chắc được Chung Thức của người khác rốt cuộc là cái gì.

Thế nên bình thường khi các Tông Sư giao thủ, không cần phải liều mạng, không cần dùng Chung Thức. Mọi người chào nhau một tiếng, đánh đấm đơn giản, so sánh thắng thua đại khái với nhau cho qua thời gian là được rồi. Mà chỉ cần không sử dụng Chung Thức, mỗi Tông Sư đều sẽ không cho rằng mình thất bại. Như vậy sẽ không bởi vì tín niệm bị đánh tan mà thoái hóa theo.

Đây là lí do mà ngươi hay thấy, rất nhiều Tông Sư đánh một hồi lâu đều vẫn là bất phân thắng bại, ước định lần sau tái chiến."

Kim Ngọc Ngôn có thể nói là nói hết tất cả những thứ có thể nói ra trong một lần.

Nhìn ra được rằng, thái độ của nàng lúc này hoàn toàn khác với lần trước.

Trong lòng Trương Vinh Phương suy tư một chút, tiêu hóa hết tin tức mới vừa nghe được.

Sau đó, hắn lại đưa ra một câu hỏi.

"Như vậy sư thúc tổ, Bái Thần, thần phật mà mình bái rốt cuộc là thứ gì vậy?"

Nếu đã nói nhiều bí ẩn như vậy, thế thì mình hỏi thêm chút nữa hẳn sẽ không quan trọng đi?

"Thần phật không chỗ nào không có. Bọn họ cao cao tại thượng, quan sát tất cả. Tượng thần chỉ là vật ký thác của bọn họ." Kim Ngọc Ngôn thản nhiên trả lời.

"Bây giờ ngươi nghĩ những thứ này vẫn còn quá sớm. Nhưng báo cho ngươi một câu. Không nên đi nỗ lực tìm tòi nghiên cứu bọn họ. Ngươi càng là tìm tòi nghiên cứu, bọn họ càng sẽ tới gần ngươi. Chuyện này đối với ngươi không tốt."

Trương Vinh Phương trầm mặc.

Lập tức gật đầu.

"Thật ra, ta vốn không có ý định tiếp nhận ngươi trở thành Đạo tử của Ngọc Hư Cung ta." Kim Ngọc Ngôn tiếp tục nói.

"Nhưng thấy tâm tư ngươi thành thật, lại là người do tiểu Nhạc tự mình chọn ra, ngày hôm nay ta cho ngươi thêm một cơ hội."

Nàng xoay người đối diện với Trương Vinh Phương.