Đừng tin cách nói thuận thành nhân, thuận thành tiên gì đó. Không thuận theo quy tắc tự nhiên, quy tắc sinh lý, từ vừa mới bắt đầu ngươi đã không có khả năng thành tựu võ đạo, quy tắc tự nhiên là máu nhất định phải chảy trong huyết mạch, ngươi không thuận theo, cứ phải để nó chạy ở nơi khác, đó chính là muốn chết."
Kim Ngọc Ngôn giải thích cực kỳ tỉ mỉ.
Trương Vinh Phương gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
"Như vậy sư thúc tổ, sau khi Tông Sư thì sao? Tông Sư làm như thế nào để xác định thực lực cao thấp ra sao?"
"Đánh chứ sao." Kim Ngọc Ngôn cười nói: "Giữa các Tông Sư cũng sẽ ra tay so đấu với nhau, có điều mỗi cái Tông Sư đều có lòng tự tin tuyệt đối về mình. Mà một khi bị triệt để đánh ngã thất bại toàn diện, như vậy Tông Sư cũng sắp chậm rãi triệt để thoái hóa, lui xuống Tam không."
Nàng than nhẹ một tiếng.
"Nói cho cùng, bản chất của tất cả đều là ý chí tinh thần. Cực hạn, cực hạn, vẫn còn là cực hạn. Tâm tình dẫn tới cơ thể biến hóa, khiến cho đạt đến đỉnh phong của cơ thể mình, sau đó đỉnh của ký ức, khiến nó biến thành bình thường."
"Khi ngươi tức giận khí lực sẽ biến lớn, khi uể oải thì sẽ có phản ứng trì độn. Khi đau đớn cả người không có sức lực, tình cảm của con người, bản thân nó cũng là nhân tố quan trọng điều tiết thân thể chúng ta."
Kim Ngọc Ngôn đơn giản nói.
"Mà Tông Sư, chính là lấy tình cảm tín niệm, thúc giục bản thân đạt tới đỉnh phong, sau đó vĩnh viễn cố định ở đỉnh như vậy. Mà quá trình đấy, chúng ta đơn giản phân chia cảnh giới ra làm ba bước."
"Tàn Nguyệt, Huyền Nguyệt, Mãn Nguyệt."
"Tàn Nguyệt, tức là lúc cần có thể vào trạng thái đỉnh phong, nhưng bình thường không có cách nào cố định. Thời gian ngắn."
"Huyền Nguyệt, tức là mỗi ngày có một nửa thời gian có thể cố định ở đỉnh."
"Mãn Nguyệt, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, đều nằm trong trạng thái đỉnh phong, Tông Sư Mãn Nguyệt, có thể giảm thiểu ảnh hưởng mang tới do khí huyết suy kiệt trên phạm vi lớn."
Kim Ngọc Ngôn nói đến đây, nhẹ nhàng đi tới trước xích khổng lồ, duỗi tay sờ mặt ngoài của nó.
"Đây là xích sắt xích Huyền Ứng do bản giáo chế tạo, độ cứng tính dai siêu việt hơn sắt thép tầm thường, hiện tại ta sẽ biểu diễn cho ngươi xem sự chênh lệch cụ thể giữa Tông Sư."
Nàng nâng tay phải lên, bàn tay trắng thuần giống ôn ngọc chợt không tiếng động biến mất.
Thình thịch.
Mặt ngoài xiềng xích chấn động mạnh một cái, tay nàng xuất hiện trên xích, đang nhẹ nhàng nâng lên, đồng thời để lại trên đó một dấu bàn tay nông rõ ràng.
"Đây là Nội Pháp."
Nàng lại đưa tay, chợt vỗ lên một chưởng.
Lúc này, chưởng ấn sâu hơn trước kia mấy lần.
"Đây là Tam không. Ngưng tụ lực lượng với biên độ lớn, có thể chiếm được tăng cường cực đại."
Chưởng thứ ba.
Soạt.
Lúc này đây toàn bộ xiềng xích chấn động kịch liệt một chút.
Chưởng ấn của lần này, lại sâu hơn so với lần trước gấp đôi.
"Đây là trạng thái đỉnh phong của Tông Sư, có chênh lệch cực lớn so với trước đó. Tàn Nguyệt, Huyền Nguyệt, Mãn Nguyệt, đều là vì vĩnh viễn cố định đỉnh phong.
Mặt khác, còn sẽ có chênh lệch về tiên cơ ngăn địch, đây là ảnh hưởng từ Tông Sư am hiểu phương hướng võ học khác nhau.
Ví dụ như Tông Sư am hiểu nhãn lực và nhanh nhẹn, trên tiên cơ ngăn địch sẽ mạnh hơn Tông Sư còn lại. Có khả năng sẽ chiếm ưu thế trên dự đoán trong chiến đấu của Tông Sư.
Ngạnh công đột phá Tông Sư, sẽ chiếm ưu thế trên vòng phòng ngự tuyệt đối."
Kim Ngọc Ngôn lại đưa tay, ánh mắt dần dần lăng lệ.
"Kế tiếp, sư phụ ngươi đã khiến ngươi qua đây mở mang tầm mắt, vậy thì ta sẽ khiến ngươi xem trực quan như thế nào là Đại Tông Sư!"
Lúc này, nàng bỗng nhiên đánh xuống một chưởng.
Vù!!
Nhất thời toàn bộ xiềng xích to lớn dài tới mộ ttrăm mét đều chấn động kịch liệt.
Lấy bàn tay Kim Ngọc Ngôn làm trung tâm, xiềng xích sụp xuống thật sâu, đồng thời sát biên giới chưởng ấn hiện lên tảng lớn vết rạn.
Chưởng ấn lần này, chiều sâu phải gấp mấy lần trước kia, gần như trực tiếp đánh xuyên qua cả cái xiềng xích lớn.
Mà vết rạn lan tràn ra trải rộng toàn bộ cái xích. Xiềng xích khi nãy trông vô cùng cứng rắn, lúc này tức khắc biến thành đồ sứ lúc nào cũng có thể sẽ vỡ vụn rơi xuống đất.
"Đây cũng là Đại Tông Sư." Giọng Kim Ngọc Ngôn bình tĩnh.
"Thật ra nói toạc ra, con bài chưa lật Chung Thức của Tông Sư là trong thời gian ngắn tụ tập toàn bộ lực lượng, gỡ bỏ hạn chế cơ thể có trước đó, phát huy trạng thái mạnh nhất của tất cả võ học mà mình có."
"Võ học khác nhau, thì sinh ra Chung Thức khác nhau."
"Mà Đại Tông Sư, thì chính là Chung Thức vô hạn!"
Đồng tử Trương Vinh Phương co rụt lại, nhớ lại lúc giao thủ với Hải Long Vương Không Vô trước đây.
"Chung Thức… vô hạn!!"
Thời điểm đó, Hải Long Vương đã không giống hình người mà hoàn toàn trở thành hình thái kia.