TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 934: Tin tức (2)

Một bóng người áo trắng tung bay đang ngồi ngay ngắn trên phần đầu nóc cung điện, trên một viên kim châu, ngũ tâm triều thiên, giống như là đang tu hành.

Trương Vinh Phương nhanh chóng quét sạch tạp niệm trong lòng, chuẩn bị hết sức chăm chú ứng phó vị sư thúc tổ quái dị khó dây dưa này.

Hôm nay hắn tới đây, là đáp ứng lời mời của sư thúc tổ lại tới bái phỏng.

Tuy không biết đối phương tìm hắn vì có chuyện gì, nhưng trưởng bối triệu hoán, về tình về lý đều phải đến.

Không bao lâu sau, xe cáp dừng sát trước sân rộng của Lăng Tiêu cung.

Trương Vinh Phương đứng lên, nhẹ nhàng nhảy xuống rơi lên trên mặt đá cứng rắn.

Hắn chắp tay hướng phía sư thúc tổ nơi xa, rồi đi nhanh đến cửa lớn của cung điện, ngửa đầu nhìn về sư thúc tổ Kim Ngọc Ngôn.

Ánh mặt trời chiếu xuống, lúc này vị tổ sư Đạo Môn trông chỉ có hai mươi mấy tuổi có hai mắt nửa mở nửa khép, giống như không có chú ý tới Trương Vinh Phương đã đến.

Trương Vinh Phương cũng không gấp gáp, lẳng lặng chờ đợi ở chỗ này.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Mười phút.

Nửa giờ.

Một canh giờ.

Trương Vinh Phương không hề không kiên nhẫn chút nào, vẫn đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, dáng người cao ngất.

Mà Kim Ngọc Ngôn ngồi trên nóc cung điện rốt cuộc có động tĩnh.

Rầm một tiếng vang nhỏ, nàng thả người nhảy xuống, nhẹ nhàng hạ xuống từ trên kim châu, đứng lại giữa sân rộng ở đằng sau Trương Vinh Phương.

Lúc này nàng mặc bộ váy trắng, da thịt như bạch ngọc và váy dài trắng thuần hòa lẫn dưới ánh mặt trời, cùng tản ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt.

Tóc đen tản ra đến eo, đạo quan hoa sen màu vàng trên đỉnh đầu nạm bảo thạch hình thoi đỏ đậm trong suốt.

Trên eo là một cái đai vân mây màu vàng như cây bút vẽ rồng điểm mắt, điểm ra một nét kinh diễm giữa sự thuần trắng.

"Đệ tử bái kiến sư thúc tổ." Trương Vinh Phương xoay người đến gần, hành lễ với nàng.

"Sư phụ của ngươi truyền thư đến." Kim Ngọc Ngôn lãnh đạm nói: "Sau ngày hôm nay, bản giáo sẽ thật sự trở về tầm mắt của người đời. Ngươi có biết sẽ xảy ra chuyện gì không?"

"... Đệ tử không biết." Trương Vinh Phương lắc đầu. Hắn thậm chí còn không biết đối phương đang nói cái gì.

"Xem ra tiểu Nhạc bảo vệ ngươi quá tốt." Sắc mặt Kim Ngọc Ngôn bình tĩnh: "Dựa theo sư phó thỉnh cầu của sư phụ ngươi, mấy ngày nữa, ngươi theo Trấn phủ sứ giải quyết nghĩa quân xung quanh, mở mang tầm mắt."

"Trấn phủ sứ??"

"Thượng Quan Phi Hạc, Ninh Hồng Ly, Thương Đinh Diệp, năm ngày sau, ngày hoàng tộc Đại Linh tế điển, Ngọc Hư ta sẽ đến các nơi trấn áp khởi nghĩa. Đến lúc đó ngươi cứ đi theo phối hợp là được." Kim Ngọc Ngôn phân phó.

"... Vâng." Trương Vinh Phương còn có thể nói cái gì, loại sự tình này vừa nhìn là biết đã sớm định xong rồi.

Cũng may mấy ngày nay hắn cũng đã tích góp đủ điểm thuộc tính cho Kim Thiềm công rồi. Uống thuốc là chuyện thứ hai, chỉ cần hắn dùng đan dược một lần, sau đó là có thể trực tiếp dùng điểm thuộc tính mạnh mẽ tăng lên.

Dù sao lần này mình đi theo, đại khái là xem cuộc vui nhiều hơn.

Có vị mãnh nhân dám khiêu chiến Cung chủ như Thượng Quan Phi Hạc dẫn đội, đối phương có thể là ở trong Đại Tông Sư cũng thuộc hàng cường giả cấp cao nhất.

Là cường nhân trong cả Đại Linh đều có khả năng thuộc về đội có thể độc bá một phương, có cao thủ như vậy dẫn đội, hành động trấn áp nhất định sẽ chỉ đi cho có thôi.

Hôm nay Trương Vinh Phương đã nhìn ra, cuối cùng Đại Đạo Giáo cũng bắt đầu thay đổi trạng thái vẫn luôn ẩn núp.

Sau khi Đông tông sụp đổ, nhìn như Tây tông và Chân Nhất chiếm ưu thế, tranh đấu vị trí đệ nhất giáo với nhau.

Nhưng thật ra là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, hôm nay Đại Đạo Giáo đã hoàn thành tích lũy, rốt cuộc sắp lộ ra răng nanh của mình.

"Sau đó, ngươi nói chuyện này xem." Lúc này ánh mắt Kim Ngọc Ngôn rơi lên trên người Trương Vinh Phương.

"Mấy ngày nay ta nhìn các loại ghi chép cuộc đời của ngươi. Khi ngươi ở thành Đàm Dương thì còn chưa biểu hiện ra thiên phú mạnh như vậy, chỉ sau khi vào Kim Sí Lầu mới bắt đầu không ngừng triển lộ thiên phú tài hoa."

Trong ánh mắt của Kim Ngọc Ngôn ẩn chứa sự phức tạp, kinh ngạc, chờ mong.

Đây là điều không có trong lần gặp gỡ trước đó.

"Là do bản giáo giáo dục tốt." Trương Vinh Phương còn có thể nói cái gì nữa, cứ tâng bốc nịnh nọt rồi hãy nói.

"Ha ha, lại nói tiếp." Kim Ngọc Ngôn nhẹ nhàng vươn tay, cuốn lấy một sợi tóc ở trước người: "Ngươi nói, ta nên gọi ngươi là Trương Vinh Phương, hay là Trương Ảnh?"

Đồng tử Trương Vinh Phương bỗng nhiên co rụt lại, khí huyết cả người giống như đều ngừng chảy, tức khắc ngưng đọng vào thời khắc này.

Tại sao lại như thế!?

Tại sao nàng biết mình có hai thân phận vậy!?

Nếu như là Trương Vô Hư bị biết, hắn có thể hiểu là khắp nơi trong Tình Xuyên đều có cơ sở ngầm của Ngọc Hư Cung.