TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 933: Tin tức (1)

Trước đó lão vẫn còn lo lắng không có người kế tục, chỉ dựa vào sư thúc Phong Bà Tử thì phỏng chừng gánh không được.

Nhưng bây giờ, có sự xuất hiện của Đạo tử Trương Ảnh, giải quyết xong nỗi lo lắng cuối cùng của lão.

"Gần đây thế cục của Đại Đô có hơi loạn, chờ lão Đậu trở về, ta vẫn nên đi tìm người gánh, trở về nhà cũ tĩnh dưỡng đi thôi. Lần này tiện thể một lần nữa giáo dục tiểu Chí đàng hoàng luôn."

Lão tính toán như thế, lung la lung lay bước chậm tiến về phía trước, giống như một lão phú gia không phải lo nỗi lo cơm áo.

Chỉ là lão hoàn toàn không có dự liệu được, giờ đây trong âm thầm đang có một cái lưới lớn không phải bao phủ hướng Trương Ảnh cùng Đại Đạo Giáo, mà là bao phủ hướng lão.

*

Một con chim ưng đen kịt vỗ cánh đáp xuống.

Rất nhanh liền nhẹ nhàng rơi lên trên cánh tay của một người thuần ưng ở nơi sâu trong Ngọc Hư Cung.

Người thuần ưng cấp tốc đút một miếng thịt cho nó, sau đó thuần thục gỡ xuống từ trên đùi chim ưng một phần ống trúc thô lớn.

Không cởi bỏ niêm phong, hắn cấp tốc đưa ống trúc đến một căn phòng nhỏ trong rừng.

Trong phòng nhỏ, năm người thần bí toàn thân áo đen, đeo mặt nạ màu bạc không thấy rõ khuôn mặt mở ra ống trúc, đổ ra một đống cuộn giấy tình báo bên trong.

Sau đó mấy người bắt đầu kiểm tra, sửa sang sơ lược từng cái.

Bên ngoài mấy cái tình báo này đều có sơ lược và đánh dấu phần nào quan trọng.

Dần dần, bỗng nhiên động tác của một người trong đó chợt khựng lại.

"Chờ đã, đây là!?" Hắn trợn to hai mắt, lại tỉ mỉ tra xem nội dung sơ lược trên đó, xác định là mình không có nhìn lầm rồi cấp tốc niêm phong cất trở về ống, rồi kiểm tra những phần tình báo có liên quan.

"Quả nhiên." Từ mấy tình báo này tập hợp ra được một tin tức. Đó chính là về thân phận chân chính của vị Đạo tử Trương Ảnh Thiên Bảo cung…

Ánh mắt người này nghiêm nghị, cấp tốc niêm phong cất toàn bộ mấy phần tình báo này cùng nhau. Sau đó chế tác thành một cái quyển trục được bao bằng giấy dai vàng nhạt, đứng dậy đưa ra bên ngoài.

Suốt dọc đường không có ai mở quyển trục ra, theo tuyến đường tình báo bên trong Ngọc Hư Cung, rất nhanh đã đưa được đến Lăng Tiêu cung.

Trong cung điện thuần trắng.

Kim Ngọc Ngôn không mặc quần áo, nằm ngửa trên mặt đất ở giữa đại điện.

Tóc dài màu đen giống như tua rua che khuất bộ vị mấu chốt của nàng, bên trên ánh mặt trời rực rỡ xuyên thấu qua kim châu rủ xuống, vừa lúc hoàn toàn bao phủ nàng.

"Cung chủ." Một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng truyền đến từ chỗ cửa lớn.

"Có tư liệu tình báo ngài muốn về Đạo tử Trương Ảnh."

Chỗ trước cửa, một nữ tử cao gầy có khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, khuôn mặt nghiêm nghị mặc một bộ váy thêu hoa màu lam lộ vai, cầm quyền trục tình báo vừa mới được đưa tới.

"Là tiểu Dịch à. Đặt lên trên bàn bên kia đi."

Kim Ngọc Ngôn chậm rãi bò dậy từ dưới đất, ngồi xổm trên mặt đất, vươn người.

"Tiểu tử mới tới kia thế nào? Biểu hiện ra sao?"

"Vẫn được. Tin tức cụ thể đều tập trung ở nơi này, ta còn chưa mở ra." Nữ tử váy lam được gọi là tiểu Dịch trả lời.

"Thật ra nói cho cùng, Nhạc Đức Văn nói tư chất hắn kinh người, ngày sau có lẽ có thể Bái Thần thành tựu Linh Tướng, nhưng đây chẳng qua là có lẽ mà thôi. Tạo nghệ văn công của chúng ta ai cũng không bằng tiểu Nhạc, ai biết lời nói hắn nói là thật hay giả?"

Kim Ngọc Ngôn lười biếng sửa sang tóc dài, thật ra nàng cũng không để ý Trương Ảnh cho lắm.

Lúc trước thấy có hứng thú, là vì tố chất thân thể của đối phương dường như có hơi dị thường.

Nhưng sau đó cũng cứ như vậy.

Dù sao bất luận là tố chất thân thể thế nào, cũng không có cách nào so sánh với Linh Lạc được.

Nữ tử tên tiểu Dịch kia không nói gì, chỉ là cúi người, xoay người lui ra rời khỏi.

Kim Ngọc Ngôn cầm bầu rượu trên bàn dài, khẽ hớp nhẹ vài ngụm rồi mới từ từ đi tới chỗ đặt quyển trục, cầm lên mở nó ra.

"Ồ?" Bỗng đôi mắt đẹp của nàng nheo lại, mày kiếm khẽ cau.

"Một tiểu tử Ngoại Dược mà lại có thể bày ra nhiều chuyện như vậy? Cũng coi như có năng lực. Khó trách tiểu Nhạc coi trọng hắn như vậy."

Ngay sau đó, nàng tiếp tục đọc xuống, thấy một nội dung.

"Trương Ảnh. Trương Vinh Phương?"

Bỗng sắc mặt nàng hơi biến.

*

Trương Vinh Phương ngồi trong xe cáp lơ lửng, nhìn xuống phía dưới.

Trên bầu trời mấy trăm mét, phía dưới là một lớp mây sương rất mỏng.

Mây mù bao trùm trên biển rừng, thỉnh thoảng có thể thấy được trong biển rừng có người thổi sáo, có người tập võ, có người hát vang.

Ca dao không biết tên ý nghĩa sâu xa nào đó mang theo huyền diệu chính tông của Đạo môn, tiên khí mịt mù.

Hắn thu tầm mắt lại, nhìn về phía trước.

Phía trước đường nét của Lăng Tiêu cung từ từ tới gần, rõ ràng hơn.