“Kiểm tra? Là sư thúc tổ?” Trương Vinh Phương sửng sốt.
“Tất nhiên. Biểu hiện ở đây của ngươi, chủ yếu chính là nắm giữ và kinh doanh phương diện sản nghiệp. Còn lại phương diện chuyện trấn áp quân khởi nghĩa, võ lực, không cần ngươi quan tâm, tự có cao thủ chúng ta phái tới giải quyết. Ngoài ra, mặc dù chỗ này không cần lo lắng về an toàn, nhưng đừng cho là dễ quản lý hơn Thứ Đồng. Vì, nơi này là chỗ phồn hoa nhất cả Trạch tỉnh, tùy tiện bắt một người giàu có trên đường lớn thì kiểu gì đại tộc phía sau cũng có quan hệ đến Ngọc Hư Cung. Đến lúc đó, tất cả mọi người đều nhìn ngươi xử lý làm sao. Cho nên, nắm chắc và triển lộ bản thân thế nào, đều tự nhìn vào ngươi. Phải tránh, không thể tuỳ tiện động võ.” Đinh Nhuệ dùng ý tứ sâu xa nói.
Trương Vinh Phương nghe xong cũng đã hiểu, bên này hoàn toàn khác Thứ Đồng bên ấy.
Nếu như nói bên ấy có thể chân ướt chân ráo nhưng cứng rắn quét ngang.
Như vậy trong này, ngươi không thể trực tiếp chém giết với người một nhà? Mười hai tông phủ Ngọc Hư Cung bên kia, chắc chắn sẽ có không ít người đặt mua sản nghiệp trong tỉnh, không phải là ngăn cách hoàn toàn.
Chỗ thật sự phiền phức chính là điểm này. Đều là người một nhà, ngươi không thể cứ hơi một tí thì giết người diệt tộc đúng không? Dù sao tranh chấp tài vụ bình thường vẫn chưa đến nỗi đó.
“Ta hiểu rồi.” Trong lòng Trương Vinh Phương suy nghĩ, gật đầu.
Xem ra mặc kệ bên này làm thế nào, tất cả đều phải chờ sau khi người một nhà của hắn, nhóm quyền lực của hắn đến, mới có thể bắt đầu hành động.
Chỉ dựa vào một mình mình, cho dù có nắm chắc sẽ xử lý giải quyết thế cục được, cũng không thể tạo ra phạm vi an toàn hoàn toàn thuộc về mình.
Cho nên, không vội.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại ven đường.
Đinh Nhuệ xuống xe, chắp tay với Trương Vinh Phương.
“Sư đệ, lần này đi đường, nếu là chuyện có liên quan đến an toàn, có thể đến nhà họ Đinh tìm ta, nhưng nếu là những việc nhỏ còn lại, cố gắng đừng đến. Có thể sẽ ảnh hưởng đến khảo sát và coi trọng của cung chủ về ngươi. Nhất định phải cẩn thận, nếu được coi trọng đủ nhiều, cho dù không thành Đạo tử của chúng ta bên này, cũng có thể được không ít tông phủ ủng hộ, tương đương với đạt tới mục đích trá hình.”
Rất rõ ràng hắn ta đứng ở bên Nhạc Đức Văn, cho nên đề nghị đưa ra cho Trương Vinh Phương là tình chân ý thiết, chân thực.
Trương Vinh Phương cũng cảm giác được điểm này, chắp tay đáp lễ.
“Ta nhớ kỹ, đa tạ sư huynh bảo vệ dọc đường.”
“Khách khí.”
Đinh Nhuệ bật cười lớn, quay người ngập vào đám người, rất nhanh đã đi vào một đầu ngõ hẻm nhỏ, rồi biến mất không thấy.
Trương Vinh Phương nhìn hắn ta rời khỏi, nhìn phong cách quần áo hoàn toàn khác nhau trên đường ở đây, một cảm giác hoàn toàn mới lạ xa cách xông lên đầu.
Nam tử nơi này thích mặc áo nghiêng vai lộ ra một nửa bả vai, dáng người phần lớn là thấp lùn cường tráng, làn da ngăm đen.
Lại thêm trang phục nữ tử vừa nãy nhìn thấy, cho dù là cô gái bình thường nhưng vẫn đeo một đống các loại đồ trang sức, đồ trang sức rẻ nhưng cũng được trang trí sáng lóng lánh toàn thân.
Rõ ràng phong tục nơi này chính là như thế.
“Đi thôi.” Trương Vinh Phương khép cửa khoang xe lại, phân phó nói.
Hắn cần suy xét tình huống vừa rồi Đinh Nhuệ nói tới, nên xử lý làm sao.
Tới đây, muốn an tâm tu hành, điều đầu tiên phải làm, chính là kiếm tiền, vớt tài nguyên thế nào.
*
*
*
Phủ nha Tình Xuyên.
Một đội quan viên nghênh đón, đang mang theo bộ khoái, quan soa sau lưng, sai dịch tạm thời các loại, xếp hàng chờ phủ doãn sắp đến.
Trong một đống người.
Có hai người là dễ thấy nhất.
Một nam tử đứng đầu tiên, người cao to lớn, cằm giữ lại một túm râu đẹp, khuôn mặt tuấn mỹ, có phong độ của người tri thức, làn da hơi trắng, mũi cao thẳng, có vẻ như trong người có huyết thống của người Hồ Tây.
Người này là đồng tri phủ Tình Xuyên Kim Vĩnh Hòa, xuất thân từ đại tộc Kim gia Trạch tỉnh.
Ở bên cạnh hắn ta còn có một người, dáng người khôi ngô cao lớn, hai tay hùng tráng có thể so với đùi của người bình thường, làn da ngăm đen, thoạt nhìn là người có sức mạnh cực lớn.
Người này hai mắt tròn vo, lỗ mũi nở ra ngoài, một đầu tóc xù nâu nhạt như lông bờm sư tử, hết sức nổi bật.
Hắn ta chính là phủ đốc nắm giữ tất cả trú quân xung quanh Tinh Xuyên - Thượng Quan Chỉ.
Cùng lúc đó, hắn ta cũng xuất thân từ đại tộc đứng đầu Trạch tỉnh, Thượng Quan gia.
“Kim huynh, nghe nói phủ doãn mới tới là đạo tử được vị kia của Thiên Bảo cung thừa nhận là thân truyền? Bên ngươi có tin tức gì không?” Thượng Quan Chỉ có chút bất mãn bóp bóp lỗ mũi.
Một buổi sáng sớm đã để hắn ta đứng ở đây chờ, tiếp đãi phủ doãn quần què gì đó mới tới.
Nếu không phải tên tuổi đối phương không nhỏ, chắc là hắn ta hoàn toàn không thèm để ý.