Nhưng khi hắn trở lại Đại Đô một lần, sự tự kiêu trong lòng hắn trong nháy mắt bị dập tắt.
Chưa nói đến phía Linh đình và sư tôn, chỉ riêng Chu Diễm từ Tuyết Hồng các kia đã là người mà hắn không thể đối phó.
Vì vậy, hắn vẫn cần tiếp tục tích lũy điểm thuộc tính, lấy được thêm càng nhiều năng lực thiên phú.
“Nếu Đạo tử Đại Đạo Giáo đã đích thân đặt câu hỏi, chúng ta có thể coi như là báo danh hào cũng tốt. Nói không chừng lần này cũng là lúc Tứ Hung Lệ Hồ chúng ta sẽ nổi danh thiên hạ!”
Người thư sinh kia cười nhẹ.
“Tứ Hung Lệ Hồ?” Trương Vinh Phương bí mật nhìn quanh để kiểm tra tình hình xung quanh.
Lần này, hắn rất chắc chắn sẽ có thể ăn được.
Vì xung quanh đều là bình nguyên nên nhìn thoáng qua là có thể nhận ra có người hay không.
Mà một bên khác chỉ là một đám rừng cây nho nhỏ, những người này vừa đi ra từ bên trong, nên trong đó không thể che giấu những người khác.
Vì thế.
Bất kể lần này như thế nào, tuyệt đối không có tý sơ hở nào!
Trong lòng Trương Vinh Phương lập tức kích động.
Mười ngày.
Trong mười ngày này, quỷ mới biết làm thế nào hắn đến được đây.
Ngày nào cũng màn trời chiếu đất thì thôi đi, khó khăn lắm mới tìm được thứ gì ăn được, liền bị Đinh Nhuệ cướp đi.
Một lần là chưa đủ, mà tận hai lần liên tiếp!
Nếu không phải hắn cảm thấy cái tên Đinh Nhuệ có chút không đúng, nhìn không thấu thực lực của hắn ta.
Nếu không sợ là đã ra tay với hắn ta, trực tiếp đánh ngất lâu rồi.
Nhưng lần này.
Lần này thì khác.
Địa hình xung quanh trống trải, không nhìn thấy người.
Phía đối diện có rất nhiều người, trông mỗi một kẻ đều không yếu, cho dù Đinh Nhuệ có đến, chắc chắn sẽ không thể ngăn cản được toàn bộ.
Vì vậy, lần này.
“Nói cho ngươi biết, bốn người chúng ta đã chiếm giữ ở đây nhiều năm, bây giờ chúng ta đã sớm quy thuận Tứ Tuyệt Thủ Lệ Hồ của Chân Phật tự rồi!”
Lúc này, thư sinh kia nhẹ nhàng nở nụ cười, đang tự giới thiệu.
“Tại hạ là Lý Hạo Sinh, nhân xưng Thiên Song Giác Thủ.”
Người lùn thứ hai cười, giọng the thé nói: “Tại hạ Tiếu Tĩnh Vinh, nhân xưng Như Ảnh Tuyệt Sát.”
Nữ tử thứ ba bước đến cười khúc khích.
“Thượng Quan Lệ, nhân xưng Bách Hoa Tiên Tử.”
Nam tử da trắng mắt xanh tóc vàng thứ tư tiến lên.
“Ni Áo Tư, Xích Giác Hắc Tê!”
“Cho nên. Bốn vị ngăn cản tại hạ, là thật sự không để cho đi sao?”
Trương Vinh Phương cẩn thận quan sát xung quanh, xác thực không phát hiện ra dấu hiệu có người đến trợ giúp nào.
Ngay lập tức trong lòng hắn hoàn toàn yên tâm.
“Quả thật muốn động thủ với ta à?” Hắn trầm giọng nói.
“Tại sao Đạo tử lại nói lời ấy? Biết rõ còn hỏi thì có ích lợi gì? Thôi bỏ đi.” Thư sinh Lý Hạo Sinh khẽ mỉm cười: “Nói chuyện như thế này rất bất tiện, nên xin mời nhờ Đạo tử nghỉ ngơi một lát, đến Đại Đô rồi nói chuyện cẩn thận vẫn chưa muộn.”
Chữ “chưa muộn” cuối cùng còn chưa nói xong, những người khác đã vọt tới trước, bay như tên bắn chụp về phía Trương Vinh Phương.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.
Đúng lúc này.
Xì!
Trương Vinh Phương giật mình trong lòng, nhanh chóng nhìn xung quanh.
Không phải là nguyện luân!
Trái tim hắn lại lần nữa bình tĩnh lại.
Sau đó trong lòng nóng lên, lần này nhất định có thể rồi.
Ngay lập tức, Trương Vinh Phương không thể chờ đợi được nữa, bước chân đi về phía trước, khí huyết toàn thân cấp tốc phun trào lưu chuyển.
Đột nhiên ngẩng đầu hướng về phía trước.
Phốc!
Đinh Nhuệ đang từ từ bước ra khỏi rừng cây nhỏ, cầm nguyện luân trong tay, khuôn mặt mỉm cười.
Mà trước mặt hắn ta, Thượng Quan Lệ, Bách Hoa Tiên Tử một trong số Tứ Hung Lệ Hồ, đang chậm rãi rút tay ra khỏi chỗ hiểm sau lưng của Lý Hạo Sinh.
Một mảng máu vung vãi trên mặt đất.
Sắc mặt Bách Hoa Tiên Tử và hai người còn lại vẫn như thường, như thể đó là chuyện đương nhiên.
Chỉ có Lý Hạo Sinh khó có thể tin quay đầu lại, quỳ rạp xuống đất, không thể tin được người bạn đồng hành của mình vậy mà lại từ phía sau lưng lưng mình.
“Tại sao?”
“Được Đinh Nhuệ Đinh công tử nhờ vả, chúng ta đã đợi Đạo tử rất lâu rồi.”
Thượng Quan Lệ mỉm cười, hơi cung kính nói với Trương Vinh Phương.
“...” Vẻ mặt Trương Vinh Phương lập tức đông cứng lại.
Đẹp luôn, lần này trực tiếp là người của mình, thôi khỏi nghĩ gì nữa.
“Hóa ra mọi chuyện đều là do dụng tâm lương khổ của sư huynh. Càn Khôn bái tạ! Ghi nhớ trong lòng!” Trương Vinh Phương rỉ máu trong lòng, nghiêm túc hành lễ về phía Đinh Nhuệ.
“Sư đệ cớ gì như vậy?” Đinh Nhuệ lắc đầu, tiến lên đỡ Trương Vinh Phương, nếu không thì sẽ bái xuống mất.
“Ngươi là hy vọng kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước của Thiên Bảo Cung Đại Đạo Giáo. Bất kể thế nào, bảo vệ chặt chẽ cũng là điều đương nhiên.”
“Hơn nữa.” Hắn ta dừng lại giây lát: “Hơn nữa, lần này đến Trạch tỉnh cũng đến quê hương của ta.