Nhưng khi đối mặt với Đinh Nhuệ.
Hơn mười chiêu sau.
Răng rắc.
Một tiếng vang giòn vang lên.
Hai thanh kiếm gãy bay lên trời, xoay tròn, bổ chênh chếch vào thân cây tráng kiện.
Trên mặt đất, Đinh Nhuệ từ từ nâng nguyện luân lên, phía sau là hai thi thể đã ngã xuống đất không còn tiếng động.
*
*
*
Mấy ngày sau.
Biên giới một cái hồ như được tạo thành từ vô số con mắt.
Con đường núi xám ngoằn ngoèo uốn lượn hướng về phía trước, kéo dài đến bình nguyên xa tít tắp hút tầm mắt.
Con đường núi này rất ít người tiến vào, xa xa có thể nhìn thấy nai sừng tấm đang nhàn nhã đi trên đường.
Trương Vinh Phương bước nhanh về phía trước, liên tiếp gặp phải hai lần chạm trán khiến trong lòng hắn có mấy phần đoán già đoán non.
Nhưng cho dù sự thật có như thế nào đi chăng nữa, thì rốt cuộc hắn cũng đang ở trong một tâm trạng tồi tệ.
Hiện nay hắn có thể gặp được rất ít người có mùi thơm máu thịt, mà giờ lại bị cướp liên tiếp hai lần, cho dù là ai trong lòng cũng sẽ tiếc nuối.
Nơi này là Lệ Xuân hồ, nói cách khác, chỉ cần đi về phía trước, băng qua nơi này sẽ đi vào lãnh thổ của Trạch tỉnh.
Theo những gì Đinh Trọng từng nói, chỉ cần đi vào Trạch tỉnh, mọi thứ sẽ an toàn.
Vì thế…
Vèo.
Đột nhiên, bước chân Trương Vinh Phương dừng lại.
Một chiếc phi tiêu màu đen gào thét mạnh mẽ cắm phập xuống đất trước mũi chân hắn một chút.
Phi tiêu có hình chữ thập, ở giữa có một lỗ tròn, các cạnh được đánh bóng cực kỳ sắc bén, có ánh sáng xanh lam nhàn nhạt lóe qua, rõ ràng là có độc.
“Ai?” Trương Vinh Phương nhìn về phương hướng của phi tiêu bay đến.
Hầu hết các hướng ở đây đều là bình nguyên, mênh mông bát ngát.
Chỉ có một cụm rừng nhỏ ở phía bên trái.
Phi tiêu được bắn ra từ trong rừng.
“Thú vị thật. Theo thư truyền đến, dọc theo đường đi đều có người bảo vệ, che chở cho ngươi. Ta còn tưởng rằng là giả. Các cao thủ của Đại Đạo Giáo căn bản đều bị người khác nhìn chằm chằm, cũng chỉ có chừng đó người mà thôi. Làm sao có thể có cao thủ thêm vào để bảo vệ?”
Mấy nam nữ mặc những bộ quần áo khác nhau, thân hình khác hẳn với người thường từ từ bước ra khỏi khu rừng.
Người nói chuyện là một tên thư sinh.
Thư sinh ở Đại Linh là một quần thể hơi khó xử, vì Đại Linh không được sẵn sàng mở khoa cử, thư sinh cũng chẳng có đất dụng võ.
Mà bọn họ đã bỏ học võ để đọc sách học văn, cuối cùng khi đối mặt với cuộc sống hàng ngày và xung đột mâu thuẫn, thì ở trước các võ nhân lại không có lực chống cự gì, vì vậy thường xuyên bị người khác khinh thường.
Chỉ có một số thư sinh văn nhân có một số quan hệ với đại tộc quý tộc mới hơi có tí địa vị.
Nhưng lúc này, người này trước mặt Trương Vinh Phương.
Nói là thư sinh thì cách ăn mặc khá phù hợp với tiêu chuẩn, nhưng vóc dáng rõ ràng đã vượt xa phạm trù của một thư sinh.
Nam tử này vóc người cao lớn, hai cánh tay dài như vượn, vẻ mặt tràn đầy dữ tợn, da ngăm đen, trán dùng huyết sắc xăm một chữ “Vương”.
Chỉ cần đứng trước mặt người này sẽ có thể cảm nhận được khí chất cao ngạo và hung ác toát ra từ trên người hắn ta.
Ngoài người này ra còn có ba người khác, đều là những cao thủ võ đạo với khí chất bất phàm, tinh khí thần cực kỳ dồi dào.
Một người lùn có chiều cao chưa đến một mét, mặc áo khoác màu xám, cầm một loan đao.
Một nữ tử xinh đẹp mang theo một lẵng hoa bằng kim loại màu trắng, mặc một chiếc váy liền thân ngắn màu hồng phấn, nhìn thì có vẻ thu hút ong bướm, nhưng thật ra trong lẵng hoa thoang thoảng bay ra mùi nồng nặc gay mũi, hình như chứa rất nhiều vật kịch độc.
Người cuối cùng là một nam tử da trắng tóc vàng, trên người buộc những sợi dây xích dày cộm. Vẻ mặt nam tử này dại ra, ánh mắt ngu dại, hình như chỉ số thông minh có vấn đề.
Nhưng xét về lưu động của hơi thở, khí huyết, trong mắt Trương Vinh Phương, người này là kẻ nguy hiểm nhất trong bốn người.
Giống như một ngọn núi lửa đang hoạt động có thể phun trào bất cứ lúc nào.
“Nhìn dáng vẻ mấy vị xem ra cũng không phải là hạng người bình thường, có thể lưu danh để sau này kết giao bằng hữu được không?” Sắc mặt Trương Vinh Phương không thay đổi, ôm quyền cất cao giọng nói.
Những người còn lại thì không sao, nhưng trên người nam tử áo trắng tóc vàng cuối cùng kia, hắn ngửi thấy một mùi thơm máu thịt nồng nặc.
Đó là một hương thơm còn mạnh mẽ hơn hai lần trước đó!
Lần trước ngửi được mức độ mùi thơm này là lúc hắn đối mặt với Không Vô.
Nếu lần này có thể ăn thịt, chỉ sợ Huyết Nhục Bổ Toàn sẽ được cộng thêm trên mười điểm!
Trương Vinh Phương không kìm nén được tưởng tượng trong lòng.
Ban đầu ở Thứ Đồng, hắn cứ nghĩ mình đã mạnh lắm rồi. Trong lòng cũng từ từ sinh ra một ít tự kiêu.