“Đi!” Hai người họ ăn mặc như những người tùy tùng bình thường đi theo phía sau Không Minh. Nhưng khi thực sự ra tay lại có thế lớn lực trầm.
Lúc này, hai người một trái một phải, đồng thời đánh những chiêu số như cuồng phong bão táp về phía Đinh Nhuệ.
Các kỹ năng phá hạn giống như không cần tiền được kết hợp điên cuồng với trạng thái cực hạn.
Lực lượng khổng lồ không ngừng đánh vào cánh tay của Đinh Nhuệ, kích động gây ra từng luồng từng luồng gió mạnh tro trắng.
Nhưng.
Chẳng ăn thua gì.
Một tay Đinh Nhuệ gần như vung ra tàn ảnh, chặn đứng chính xác mọi chiêu số của hai người.
Cho dù lấy một chọi hai nhưng vẫn chiếm thế thượng phong.
“Cẩn thận nhá, đây là tuyệt kỹ của Đại Đạo ta.”
Bỗng bàn tay còn lại vốn đang nhãn rỗi của hắn ta đột nhiên giơ lên, hai ngón khép lại giống như gai nhọn, hướng về phía trước điểm một cái.
“Huyền Định Khai!”
Phập!
Cú điểm giống như Định Hải Thần Châm, trong nháy mắt ổn định thế tấn công cuồng bạo của hai người.
Một chiêu này đúng lúc điểm vào hai huyệt Kiên Tỉnh của hai người.
“Tiên cơ ngăn địch! Ngươi là Tông Sư!” Lúc này hai ác tăng mới phản ứng lại, nhưng đã quá muộn.
Lực đạo khổng lồ ngay lập tức đâm thủng da thịt của bọn họ, chọc thủng một lỗ máu sau lưng.
Kèm theo lực ngón tay còn có lực lượng chấn động giống như từng vòng gợn sóng, khiến cho lực đạo toàn thân hai người nhanh chóng bị gỡ bỏ, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa không thể đứng vững.
“Bằng Quang.” Đinh Nhuệ nhẹ giọng đọc nhấn rõ từng chữ, một tay hai chưởng nhanh như chớp vỗ vào trên ngực hai người bọn họ.
Hai người im hơi lặng tiếng đứng tại chỗ, ánh mắt nhanh chóng mờ mịt.
Hai tiếng bịch bịch vang lên, cả hai ngã xuống đất, hoàn toàn bất tỉnh.
Lúc này ở bên kia, Không Minh đã chạy trốn mất dạng từ lâu, chỉ có thể nhìn thấy một ít màu sắc của chiếc áo cà sa sau lưng hắn ta từ xa.
Đinh Nhuệ lắc đầu thở dài, sau đó quay lại liếc nhìn Trương Vinh Phương đang đứng đó.
“Sư đệ không cần lo lắng, ta sẽ xử lý hai người này trước. Dù sao bọn họ cũng là cao thủ của Tây tông, nhất định phải xử lý thỏa đáng.”
“Được, vậy ta nên tiếp tục lên đường, hay đợi sư huynh trở về?” Trương Vinh Phương do dự hỏi.
“Tiếp tục lên đường, chỉ cần đi dọc theo bờ sông này là có thể nhanh chóng rời khỏi nơi đây, sau đó có thể đi theo bản đồ. Đi đi, đừng sợ.” Đinh Nhuệ nhẹ nhàng đáp.
“Được.” Trương Vinh Phương khẽ thở dài trong lòng, nhưng vẫn cảm tạ chắp tay cảm ơn về phía hắn ta.
Đinh Nhuệ gật đầu, xoay người nhảy lên một cái, nhấc nguyện luân lên, sau đó xách thi thể của hai ác tăng lên, nhanh chóng rời đi về phía xa.
Rõ ràng là hắn có ý định giải quyết triệt để hai Linh Lạc này.
Trương Vinh Phương đứng tại chỗ, xác định chắc chắn không có ai xung quanh, mới quay người, nhanh chóng lao về hướng do Đinh Nhuệ chỉ.
Không thể giải thích được, hắn lại lưu lạc đến tình cảnh một thân một mình lên đường.
Loại cảm giác vi diệu này, khá khó diễn tả.
Ra khỏi biên giới thị trấn, trong ba ngày tiếp theo.
Trương Vinh Phương lúc chạy lúc dừng, thỉnh thoảng kiểm tra và sửa phương hướng đi tới.
Ngày thứ tư, hắn đã ăn hết lương khô Ích Cốc đan mang theo trên người, bắt đầu đi săn, nướng thịt, tốc độ hơi hơi chậm lại.
Nhưng bởi vì hắn vẫn luôn sử dụng hết tốc lực Siêu Phẩm Ngoại Dược chạy đi, vì vậy dần dần bắt đầu nhìn thấy một số người bên bờ sông.
Từ Đại Đô đến Trạch tỉnh phải đi qua ba khu vực.
Đầu tiên là dãy núi Tuyền Ổ sơn, là khu vực mà Trương Vinh Phương đang đi qua lúc này.
Thứ hai là Đông Lăng sơn mạch.
Cái thứ ba là Lệ Xuân hồ.
Đây là khoảng cách nhanh nhất trên một đường thẳng và là khoảng cách tốn thời gian ngắn nhất. Đó là một lộ trình mà chỉ những cao thủ võ đạo mới có thể đi được.
Nếu là ngựa và xe ngựa phi nước đại thì sẽ chậm hơn rất nhiều, hơn nữa phải đi theo quan đạo từng bước một.
Trương Vinh Phương đi qua dãy núi Tuyền Ổ sơn, đi vào ranh giới của Đông Lăng sơn mạch.
Đông Lăng sơn mạch có rất nhiều sương mù, côn trùng độc khắp nơi, rừng cây che kín bầu trời, bên trong cho dù là ban ngày trời vẫn tối tăm mịt mù, tương đối phiền phức.
Để tránh bị lạc, hắn mua một ít lương khô và gia vị ở một ngôi làng dưới chân núi, thay một đôi ủng, lên đường theo biên giới bên ngoài dày núi.
Ban đầu vẫn không có chuyện gì, nhưng có vẻ như khi sắp vượt qua Đông Lăng sơn mạch.
Rốt cuộc lại xảy ra chuyện.
Khu rừng xanh thẫm vặn vẹo chìm nghỉm trong màn sương trắng lớn.
Đây là Đông Lăng sơn.
Vào sáng sớm, dù không vào trong rừng trên núi, chỉ đi vòng quanh phía bên ngoài cũng có thể ngửi thấy mùi nhân khí sặc sụa nhàn nhạt.
Nhìn kỹ qua các tia nắng mặt trời xuyên thấu le lói.
Trên đường núi, Trương Vinh Phương mơ hồ có thể nhìn thấy mấy một số thứ nhỏ bé như tro bụi bay lơ lửng trên không trung.