“Á, quên mất, Đạo tử, ngươi biết Ngọc Hư Cung đúng không? Đó là một nhánh khác của Đại Đạo giáo chúng ta, đã từng tách ra, sau đó dưới sự khuyên bảo của chưởng giáo, hai phái lại lần nữa hợp nhất.
Thực ra, toàn bộ tinh hoa võ lực của Đại Đạo giáo chúng ta đều tập trung ở Ngọc Hư Cung.”
“Một mẻ hốt gọn?” Tay Trương Vinh Phương run lên, đây là muốn làm gì? Đó là tiếng người à?
Lão Nhạc đang định một nhà đánh hai nhà, sau khi đánh xong sẽ xưng bá Đại Linh, trở thành quốc giáo số một à?
“Haizzz thời buổi rối loạn á, ừm, bây giờ lại còn là mùa thu. Cả hai bên Chưởng giáo và Trạch tỉnh đều bận rộn, nhưng so ra, vẫn là bên phía Đại Đô này nguy hiểm hơn. Đặc biệt là sau khi Đạo tử ngươi trở lại, càng nguy hiểm hơn.”
Lời nói của Đinh Trọng ngầm có ý riêng.
“Có ý gì? Ta thì làm sao? Ta chỉ là một đạo nhân bình thường nhậm chức ở Thứ Đồng, còn có thể có việc gì nguy hiểm chứ?” Trương Vinh Phương ngạc nhiên hỏi.
“Sư đệ, chuyện ngươi ở bên kia mượn lực làm việc, kỳ thật ở phía Đại Đô bên này, người có mắt tinh tường đều có thể nhìn ra được. Dù sao ngươi có thể sừng sững không ngã ở nơi đó mấy năm, phần tâm tính và năng lực này được chưởng giáo cực kỳ coi trọng đấy.” Đinh Trọng giải thích.
“Có thể lấy thực lực Ngoại Dược, dưới cục diện phức tạp của Thứ Đồng, có thể đối phó với Thiên Giáo Minh, thế lực bản địa, thế lực hải tặc, Tây tông, Cảm Ứng môn và các nhóm thế lực khác, cuối cùng phát triển đến quy mô như vậy. Không thể không nói, đây là một thành tích cực kỳ lợi hại. Vì vậy…”
“Vì vậy cái gì?” Trương Vinh Phương bị người khác nói như thể chính mình cũng cảm thấy mình rất lợi hại, nhưng thực ra trong lòng hắn rất rõ ràng.
Trong đó có bao nhiêu nước, chỉ có một mình hắn biết.
“Vì vậy, trước kia Chưởng giáo chỉ thỉnh thoảng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà giày vò vị Trương sư huynh kia. Nhưng bây giờ ở bên ngoài, nếu gặp người khác đều nói lão Nhạc ta chỉ có một đệ tử như vậy.” Đinh Trọng nói ra một câu nói then chốt.
“Sư phụ quá khen rồi.” Trương Vinh Phương thở dài một hơi: “Đệ tử chỉ làm một số chuyện nên làm thôi.”
“Không có quá khen gì cả, kỳ thực, ngươi chính là hy vọng tương lai của Cung Thiên Bảo ta.” Đinh Trọng vỗ vỗ vai Trương Vinh Phương.
“Nhìn cái đầu của ngươi phát triển không tồi, xem ra đã sống rất tốt ở Thứ Đồng, dáng dấp văn công cũng không rơi xuống. Không tệ, không tệ.”
Hắn ta cẩn thận đánh giá vóc người của Trương Vinh Phương.
“Như thế này đến Trạch tỉnh, phát huy khả năng thật tốt, nói không chừng sẽ thực sự có được những lợi ích bên đó.”
“...” Trương Vinh Phương bị hắn ta nhìn chằm chằm cảm thấy có chút sởn tóc gáy. Phát huy có nghĩa là gì?
Ngay lập tức hắn hỏi tính huống ở phía Ngọc Hư Cung bên kia.
Đinh Trọng nhanh chóng chuyển chủ đề, mặc dù dáng vẻ trông như một người hiền lành nhưng rất kín tiếng, không để lộ một chút nào.
Chỉ nói rằng Ngọc Hư Cung là bí mật của Đại Đạo Giáo, không dễ nói ra bên ngoài, tự mình đi đến đó thì sẽ biết.
Hai người tiếp tục ăn cơm.
Trương Vinh Phương thấy không hỏi được gì, trong lòng càng cảm thấy tò mò hơn.
Năm đó khi làm Linh Sứ ở Kim Sí lầu, hắn không tìm thấy bất kỳ bí mật nào của Đại Đạo Giáo.
Ngoài việc phát hiện tên đầy đủ của Đại Đạo Giáo là Chân Đại Đạo Giáo, còn có một thế lực khác có thể mang tên Giả Đại Đạo Giáo.
Những thứ còn lại không biết gì cả.
Bây giờ, ở Trạch tỉnh bên kia, chẳng lẽ có thể liên quan đến chuyện này?
Vừa ăn cơm, hắn vừa bắt đầu suy tư.
Bây giờ hắn vừa trở về Đại Đô, lão Nhạc đã vội vội vàng vàng đưa hắn ra ngoài.
Rõ ràng là lão đang có ý định làm một đại sự gì đó ở Đại Đô, mà đệ tử quý giá “duy nhất”, xem như là người mà lão coi trọng, vì vậy để tránh gặp phải nguy hiểm nên đã đưa hắn đi càng sớm càng tốt.
Điều này có thể hiểu được.
Nếu tất cả những gì về Đại Đạo Giáo mà Đinh Trọng nói là sự thật, bây giờ có thể đang trong thời kỳ thay đổi.
Sự bí mật ẩn nấp trước đây, bây giờ sắp bùng nổ toàn diện, đối đầu trực diện với Chân Nhất và Tây tông.
Nếu thành công thì sẽ trở thành quốc giáo số một, là Đông tông thứ hai. Nếu thất bại thì nguyên khí sẽ bị tổn hại rất lớn, sẽ rút lui và ngủ đông một lần nữa.
Nếu muốn phục hồi trở lại, cũng không biết sẽ phải đợi bao nhiêu năm.
Vì vậy những thứ này đều là đại thế của Đại Đạo Giáo.
Còn chính mình. Chính mình thì sao?
Trương Vinh Phương bất giác nhìn về phía cửa khách điếm, mặt trời bên ngoài như máu, vừa đỏ rực vừa như lửa.
“Lần trở lại này, khi yết kiến Linh Đế, cảm nhận được nguy hiểm uy hiếp rất nhiều. Chỉ riêng ở trong Thượng Đức điện, có thể cảm nhận được có bảy mươi tám mươi ánh mắt có thực lực đủ sức uy hiếp hắn.