Cho dù là Tông Sư hay Tông Sư Bái Thần thì Trương Vinh Phương cũng có thể thăm dò được cực hạn.
Nhưng lúc đối diện với Chu Diễm, người này lại y hệt một vách đá, chỉ có thể nhìn thấy phần trước mặt chứ không cách nào thấy được ngọn núi này cao bao nhiêu, lớn đến mức nào.
Chỉ chớp mắt là 5 ngày đã trôi qua.
Giữa trưa ngày thứ 5, kiệu đen đã đến ngoại thành Đại Đô.
Bọn họ đúng là không hề dừng lại, trực tiếp từ một phía khác của Đại Đô mà tiến thẳng vào. Đồng thời, kiệu đen cũng không đi theo đường bình thường mà là từ con đường chuyên dụng cho binh mã đóng giữ hoàng thành để tiến vào.
Sau khi vào Đại Đô, trên đường đi, hai bên hoàn toàn không nhìn thấy bất kỳ một thương đội nào. Chỉ thấy quân mã, người đưa tin không ngừng chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng lại sượt qua bọn họ.
*
Hoàng thành Đại Đô.
Toàn bộ hoàng thành được chia làm nội thành và ngoại thành.
Ngoại thành là nơi dân chúng bình thường, đạt quan quý nhân sinh sống hàng ngày. Rất nhiều quý tộc, hoàng tộc đều mua đất, xây dựng phủ đệ tại đây.
Sâu bên trong là nội thành. Linh Đế, hoàng hậu và các phi tần sống ở chỗ này. Thường ngày vào triều, thảo luận chính sự cũng là ở đây.
Kiệu đen một đường thông suốt, xuyên qua ngoại thành, từ thông đạo đặc thù trên quảng trường đến nội thành, đi thẳng vào đại nội.
Sau khi đi qua những dãy rào chắn bằng đá bạch ngọc vây quanh cung điện, tốc độ của kiệu đen cũng từ từ chậm lại.
Ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mấy đứa trẻ mặc quần áo màu vàng, nam có nữ có, cùng nhau tản bộ.
Ven đường cũng bắt đầu xuất hiện mấy khoảng giống như vườn trồng cây cảnh, mấy kiến trúc như đạo trường luyện võ, sân khấu biểu diễn kịch, nhạc lâu, chợ đồ ăn vặt…
“Chỗ này là khu phố du ngoạn chỉ thuộc về riêng đại nội. Nếu có thời gian, Trương đại nhân có thể tiện đường đến đây dạo chơi. Bên trong có thể ăn chơi thoải mái mà không cần dùng tiền. Chỉ cần chọn một chỗ tốt, đi vào là được.” Giọng nói của Chu Diễm vang lên từ phía sau.
“Không cần bỏ tiền ư? Nói cách khác, người có thể đến chỗ này đều không phải kẻ tầm thường.” lúc này Trương Vinh Phương đã thay xong áo bào, ngồi ngay ngắn trên giường.
“Bình thường, chủ yếu đều là bệ hạ cùng hoàng tộc dòng chính ra vào, còn có vài quan viên quan trọng của đại nội nữa.” Chu Diễm trả lời. “Ngoài ra lúc ngồi kiệu đen thì dù gặp ai cũng không cần bái chào. Trương đại nhân không cần lo lắng sẽ va chạm với vị quý nhân kia.”
“Thì ra là vậy.” Trương Vinh Phương nhìn qua cửa sổ. Linh Đế càng dùng lễ đãi ngộ hắn như thế, trong lòng Trương Vinh Phương càng cảm thấy không chắc chắn.
Có thể gặp quý nhân mà không cần bái chào, có thể thấy người trong kiệu có cấp bậc cực cao.
Mà hắn thì tự nhận là bản thân còn chưa đạt được đãi ngộ cấp bậc này.
Cho nên…
“Đi qua Ngọc Đái Hà thì sẽ đến Ngôn Đạo cung. Sau khi đại nhân đến cung này sẽ có người dẫn ngài đi tắm gội thay quần áo, tiếp theo là chờ bệ hạ triệu kiến. Đại nhân đừng nóng vội. Ngài cứ yên tâm đi, là chuyện tốt.” Dường như đã nhận ra Trương Vinh Phương đang căng thẳng. Chu Diễm cười, an ủi đối phương.
“Đa tạ Chu tướng quân.” Trương Vinh Phương đáp lại.
Nhất thời hai người đều im lặng, không nói thêm gì nữa.
Rất nhanh lại qua thêm 10 phút, cuối cùng kiệu cũng dừng lại trước một cung điện có hình thù kỳ dị.
Cung điện kia cao khoảng 12m, rộng đến không tưởng tượng được. Hai bên có tường cao ngăn cản ánh mắt người ngoài.
Mấy cửa chính của cung điện có hình dạng giống một đan lô cực kỳ lớn
Đi qua cái bốn cái đan lô là đến lối vào cung điện.
Lúc này đã có thể nhìn thấy cung nữ mặc váy trắng đai đen cùng nội thị áo trắng nón đen đứng chờ trước cửa.
Hoàng đình Đại Linh lấy trắng là màu đẹp tiêu chuẩn, đây là tập tục kéo dài của Linh Giáo từ khi lập quốc.
Cho nên trong cung mới có nhiều áo trắng, váy trắng ẩn hiện như vậy.
Trương Vinh Phương chậm rãi ra khỏi kiệu.
Trên đỉnh đầu ánh nắng chói chang, trời xanh mây trắng.
Dưới chân là mặt đường chế tạo từ đá trắng, tinh xảo đến mức còn được tỉ mỉ điêu khắc vài bức tranh sơn thuỷ, trăm hoa đua nở.
Con đường đá trắng này nhìn cứ như bạch ngọc, đạp lên có cảm giác cực kỳ cứng rắn, không biết rốt cục là được làm bằng vật liệu gì.
Trương Vinh Phương nhẹ nhàng hít một hơi, lập tức ngửi được một mùi hương cực kỳ nồng đậm.
Không phải là mùi máu thịt. Nơi này, trong không khí, trong lòng đất, khắp nơi đều có thể ngửi thấy mùi huân hương.
Huân hương kia đậm đến mức che hết cả những mùi còn lại, khiến hắn nhất thời có chút khó chịu âm ỉ.
“Vị này chính là Trương đại nhân mà bệ hạ muốn triệu kiến ư? Tại hạ Lâm Chiêu, ngự tiền thị vệ đại nội. Xin mời đại nhân vào cung.”
Lúc này, một người dáng dấp khôi ngô cường tráng không thua gì Trương Vinh Phương đến gần, hành lễ với hắn.