Không bao lâu sau họ đã đi xuyên qua cánh rừng, kiệu dần nghiêng, bắt đầu đi lên.
Lúc vừa bắt đầu, Trương Vinh Phương còn có tí hứng thú ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, về sau cũng thấy chán ngán. Không còn mới lạ như lúc ban đầu, sau cũng chỉ có mỗi thế mà thôi.
Hắn dứt khoát nằm soài lên chiếc giường êm ái, an tâm nghỉ ngơi. Sau đó mơ mơ màng màng, không biết đã ngủ bao lâu rồi.
Nhiệt độ bên ngoài dần hạ xuống.
Lúc này Trương Vinh Phương mới tỉnh lại, đưa mắt nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Trời đã tờ mờ, hình như đã là rạng sáng rồi!
Trương Vinh Phương đẩy cửa sổ, gió lạnh thấu xương lập tức ùa vào.
Ngoài cửa sổ là cả biển mây trắng, mông lung mờ mịt.
Bọn họ đang ở trên một ngọn núi cao. Cỗ kiệu thì phi nhanh như bay trên con đường nhỏ, bên trái là vách núi, bên phải chính là vực cao vạn trượng.
“Trương đại nhân, ngài tỉnh rồi ư? Chỗ này là Long Ốc Sơn, đã nằm ngoài địa giới của Thứ Đồng rồi ạ.” Giọng nói của Chu Diễm từ phía sau truyền đến.
“Xem ra ta đã ngủ rất lâu rồi nhỉ.” Trương Vinh Phương phun ra một hơi, nói.
“Cũng không bao lâu, chỉ khoảng ba canh giờ thôi.” Chu Diễm trả lời.
“Thế cũng được.” Trương Vinh Phương đáp lại đối phương, nhất thời không biết nên trò chuyện thế nào.
“Trương đại nhân xuất thân từ Đại Đạo Giáo, hẳn là lúc trước cũng từng nghe đến Tuyết Hồng các, đúng không?” Trương Vinh Phương im lặng nhưng Chu Diễm lại mở miệng nói tiếp.
“Tất nhiên là đã từng nghe qua.”
“Vậy Trương đại nhân có hứng thú đến Tuyết Hồng các chọn một người ‘cộng tác’ thích hợp không? Hai người bên cạnh Trương đại nhân lúc còn ở Thứ Đồng đã bị ta cách chức điều tra. Với thân phận hiện giờ của ngài, hoàn toàn có thể vào các, đích thân lựa chọn người cộng tác thích hợp.” Chu Diễm đề nghị.
Rõ ràng là hắn ta cũng biết chuyện lúc ở Thứ Đồng, Trương Vinh Phương vẫn luôn trốn tránh hai người Tuyết Hồng các đến bái kiến.
“Tạm thời thì chưa cần. Dù sao hạ quan cũng tài sơ học thiển, thực lực thấp kém, vẫn chưa đến trình độ có thể lựa chọn người cộng tác.” Trương Vinh Phương nhã nhặn từ chối.
“Thật ra Trương đại nhân không cần lo lắng. Bên trong Tuyết Hồng các cũng không bền chắc như thép đâu. Nơi nào có người, nơi đó có giang hồ. Nội bộ Tuyết Hồng các cũng chia thành mấy phe phái, bản tướng dù không được tính là cùng một phái với quý giáo nhưng vẫn thuộc phe trung lập.” Chu Diễm giống như nhìn thấu lo lắng của Trương Vinh Phương, lên tiếng giải thích.
“Thật ư?” Trong lòng Trương Vinh Phương hơi rục rịch. “Lại nói, đối với chức vụ của Chu tướng quân, hạ quan cũng có chút lo nghĩ. Không biết ngài có thể vì hạ quan mà giải đáp nghi hoặc chăng?”
“Mời đại nhân nói, nếu biết, bản tướng sẽ tận sức trả lời.” Chu Diễm cười cười.
“Vậy xin đa tạ Chu tướng quân trước.” Trương Vinh Phương sắp xếp lại những chuyện mình muốn hỏi.
“Ta vẫn luôn cảm thấy rất nghi hoặc, rốt cuộc thì nội bộ Tuyết Hồng các phân chia như thế nào? Ví dụ như chức vụ Chu tướng quân đảm nhiệm chính là liệt tướng, vậy Tuyết Hồng các còn có những chức vụ, cấp độ nào?”
“Chuyện này thật ra rất đơn giản.” Chu Diễm cười nói: “Trong Tuyết Hồng các, những chức vụ còn lại không có ý nghĩa gì quá lớn. Chủ yếu là hai nhóm chủ chốt: liệt tướng và thần tướng.”
Chu Diễm dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Liệt thì chỉ cần thực lực đạt đến tiêu chuẩn, lại tình nguyện gia nhập Tuyết Hồng các thì đều có thể trở thành liệt tướng. Đây là một nhóm người rất lớn, kẻ mạnh thì mạnh đến đáng sợ, yếu thì mọi mặt cũng bình thường. Số lượng thì khoảng 30 người, không thêm không bớt.
Mà thần tướng chính là thần tướng trấn quốc mà người thường đều biết. Liệt tướng là do bệ hạ sắc phong nhưng thần tướng thì khác.”
Rốt cuộc là khác ở chỗ nào thì hắn ta lại không nói tiếp.
“Thì ra là thế.” Trương Vinh Phương đã hiểu rõ.
Nhìn cảnh sắc không ngừng lùi lại ngoài cửa sổ, hắn cầm lòng không được, lại nhớ đến vài chuyện liên quan đến Linh Đế.
Linh Đế đặc biệt phái người đến, trực tiếp dẫn hắn đi yết kiến. Có thể thấy chắc chắn đối phương có ý đồ gì đó.
Bề ngoài hắn chỉ là một đạo tử rất bình thường, cùng lắm chỉ là đầu óc hơi linh hoạt hơn người khác, kiếm được chút tiền lời mà thôi.
Đối với người thường mà nói, thân phận của hắn khá tôn quý nhưng với Linh Đế thì cũng chỉ như thế mà thôi.
Vậy ngoại trừ điểm này ra, nhất định hắn còn phải có thứ gì đó bị đối phương coi trọng.
Chẳng lẽ lại là thiên phú??
Trương Vinh Phương ngồi trong kiệu, không ngừng mô phỏng những tình huống bản thân sắp phải đối mặt.
Hắn cần chuẩn bị thật tốt, đề phòng đến lúc đó lại nói nhầm hoặc làm sai chuyện.
Tạm thời không có gì đáng nói.
Vài ngày sau đó, Trương Vinh Phương đều là ăn rồi ngủ, tỉnh thì tu hành văn công. Thỉnh thoảng cũng nói vài câu chuyện phiếm với Chu Diễm.
Chu Diễm liên tục lên đường, mấy ngày mấy đêm không dừng lại nghỉ ngơi thế mà vẫn duy trì được trạng thái rất khá. Có thể thấy người này chắc chắn không phải cao thủ bình thường.