Phát hiện dưới da bọn họ hoàn toàn không có máu tươi, toàn bộ là linh tuyến lít nha lít nhít!
Nhưng cũng không phải linh tuyến thuần màu bạc, mà là màu bạc cùng kim loại màu đen, có cảm giác cực kỳ nặng nề im lặng, không có linh động.
Ánh mắt bốn người trống rỗng, không hề có chập chờn tâm tình, giống như người chết.
“Có thể hỏi một chút, chỗ cần đến là Đại Đô phải không? Hạ quan muốn về Thiên Bảo cung trước một chuyến, không biết...” Hắn trầm giọng hỏi.
“Chỗ cần đến là do hành giả tự động quyết định, không phải điều bản tướng có thể quyết định, chẳng qua tuyệt đối là bên trong Đại Đô, mời Trương đại nhân yên tâm.”
Lúc này hắn ta tránh người ra, làm tư thế mời.
Trương Vinh Phương lấy bọc hành lý, nhìn hắn ta, nhìn mọi người phía sau.
Trương Vân Khải, Trương Chân Hải, Tôn Triều Nguyệt, Trần Hãn, còn có một nhóm người Trầm Hương cung còn lại.
“Ta đi trước một bước, sau đó mấy người mau chóng đuổi tới.” Hắn phân phó.
“Đạo tử yên tâm. Lão hủ nhất định mang người đến an toàn.” Trương Vân Khải chắp tay.
“Kính nhờ.” Lúc này, Trương Vinh Phương đi đến trước cỗ kiệu kim loại, kéo cửa ra, quay người ngồi vào trong.
Cửa kiệu khép lại.
Bốn hành giả lập tức tự động tiến lên, nâng cán kiệu lên, khiêng trên vai.
“Chu tướng quân, sau này còn gặp lại.”
Trương Vinh Phương mở cửa sổ ra, chắp tay thi lễ với Chu Diễm.
“Không cần như thế, bản tướng cũng sẽ đi theo ở phía sau.” Chu Diễm trầm giọng nói.
“Đúng rồi.” Hình như hắn ta nhớ ra cái gì đó, nói thêm: “Không đến chỗ cần đến thì hành giả tuyệt đối sẽ không dừng lại, cho nên, chắc là sau khi Trương đại nhân đến hoàng cung Đại Đô mới dừng lại. Trước tiên yết kiến bệ hạ, sau đó có thể quay về Thiên Bảo cung, không cần phải lo lắng.”
Trong lòng Trương Vinh Phương run lên.
Nhưng không đợi hắn đáp lời, bỗng nhiên cỗ kiệu rung nhẹ, tất cả mọi thứ ngoài cửa sổ nhanh chóng bắt đầu lui lại.
Tốc độ tăng tốc cực nhanh từ đứng im đến gia tốc.
Trong nháy mắt, cả cỗ kiệu thế mà dùng tốc độ thân pháp cao nhất có thể cao hơn tốc độ Tam không, phi nước đại về phía trước.
Trên đường đi chỉ có lắc lư run rẩy nhỏ xíu, thậm chí đóng cửa sổ lại, hắn sẽ không cảm giác được mình đang dùng tốc độ cao như thế mà nhanh chóng di chuyển.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ nhanh chóng mơ hồ, không nhìn kỹ cũng không thể phân biệt cảnh sắc trước đó.
Trương Vinh Phương hít sâu một hơi, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc nội tình thực sự của Linh đình.
Mới lạ, chấn động, cảnh giác, các loại tâm trạng thế nào cũng có.
“Chu tướng quân, không thể khi đi ngang qua Thiên Bảo cung thì tạm thời ngừng một chút sao?” Hắn lên tiếng hỏi.
“Trương đại nhân đừng hỏi nữa, đưa đại nhân đến thẳng hoàng thành, lập tức yết kiến, đây là khẩu dụ của bệ hạ.” Chu Diễm đang phi nước đại sau lưng, khi nói chuyện lại như tản bộ trên đất bằng, nhẹ nhàng như thường.
“Thật sao?” Trong lòng Trương Vinh Phương trầm xuống.
Vốn dĩ là hắn còn muốn trao đổi tình hình tình báo trước với sư tôn, nhưng bây giờ….
Không gian trong kiệu Kim Chúc không nhỏ, có một chiếc giường êm, một cái bàn nhỏ, còn cả thùng phân, hộp cơm, mấy túi nước lớn…vân vân. Thậm chí còn có cả mấy quyển sách dùng để giết thời gian hoặc tranh hoạ này kia.
Hai bên vách kiệu đều có cửa sổ, tự do đóng mở được. Trên bàn có đèn chụp nhỏ, có thể dùng đá lửa để thắp sáng.
Bên trong một góc sáng sủa còn có cả tủ quần áo nhỏ luôn! Sau khi Trương Vinh Phương mở ra, thấy bên trong có treo mấy bộ cẩm bào để thay đổi.
Cái kiệu này giống y như một căn phòng nhỏ di động.
Mặc dù tốc độ di chuyển của bốn người bên ngoài cực nhanh nhưng lại rất ít bị xóc nảy. Chỉ đến những chỗ cần nghiêng kiệu, nếu không muốn đồ ăn dính đầy người thì mới phải cẩn thận một chút.
Có thể nói, trong kiệu ăn ở đều có cả, vô cùng đầy đủ.
Trương Vinh Phương ngồi trong kiệu, đột nhiên cảm thấy cơ thể rung nhẹ nên lập tức mở cửa sổ nhìn ra ngoài.
Cánh Trương Vinh Phương mở là cửa sổ bên trái, vừa mở ra đã có một luồng khí lạnh lẽo tràn vào.
Lúc này Trương Vinh Phương mới phát hiện ra cỗ kiệu mình ngồi thế mà lại bị một mảng sương mù từ trong rừng bay ra, bao phủ.
Bốn người ngoài kiệu đang triển khai thân pháp, không ổn định cơ thể, chạy băng băng. Dưới chân bọn họ không phải đất bằng mà là bùn nhão cùng rễ cây, cỏ dại mọc tràn lan.
Bốn người đạp lên chúng, thế mà lại không hề bị ảnh hưởng một chút nào.
GRÀOOO!
Một con hổ lớn có ánh mắt sắc bén, khuôn mặt dữ tợn bỗng từ đâu bổ nhào lên con hươu sao đang cúi đầu định gặm cỏ ở bên cạnh.
Vù!
Cỗ kiệu đen đột nhiên sượt qua bên cạnh nó, kéo theo một cơn gió lốc.
Hổ lớn ngẩng đầu muốn đuổi theo, nhưng khi nó nhìn thấy bốn người người bên ngoài, chớp mắt một cái đã khựng lại, kêu lên vài tiếng ai oán rồi nằm phục người xuống.