Hắn ta cũng không ngờ rằng, rõ ràng Trương Ảnh chỉ đảm nhiệm thủ giáo Thứ Đồng, nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn hắn đảm nhiệm, thế mà thuế thu từ Thứ Đồng lại trực tiếp tăng lên hơn ba phần.
Là bến cảng lớn thứ nhất của Đại Linh, Thứ Đồng còn có tiếng là cảng biển đệ nhất thế giới.
Trực tiếp tăng ba phần mậu dịch, đó là khái niệm gì?
Cũng khó trách Linh đình lại tiến hành ngợi khen đối với hắn, thậm chí bệ hạ cũng hạ chỉ tán thưởng.
“Đâu có đâu có, việc này không phải sức của một mình hạ quan, còn có rất nhiều quan phủ địa phương, thuộc hạ hiệp lực, mới có thể làm được thành tích này. Chỉ là, lần này sau khi hạ quan từ chức, không biết chức thủ giáo Thứ Đồng nên đến phiên người nào nhậm chức? Không biết Chu tướng quân có biết được hay không?” Trương Vinh Phương nghiêm mặt hỏi.
Chu Diễm không đổi sắc, trong đầu lại hồi tưởng lại thời gian tình cảnh năm đó chưởng giáo Nhạc Đức Văn và hắn ta chạm mặt trên đường.
Lúc này hắn ta quyết định bán một nhân tình.
“Có tin tức nói, là cao tăng Tây tông đến đây tiếp quản.”
Quả nhiên.
Trong lòng Trương Vinh Phương nghiêm nghị.
Suy nghĩ cẩn thận, xem ra Linh Đế Linh đình phái người đến đây, điều hắn trở lại Đại Đô, một phương diện là do có hoài nghi hắn liên quan đến vụ án rất nhiều cao thủ Tây tông mất tích bỏ mình.
Mặt khác, cũng có ý nghĩa âm thầm bảo vệ cân đối.
Tất nhiên, bây giờ nói những thứ này còn quá sớm.
Tất cả chỉ có thể chờ đợi sau khi trở về Đại Đô mới có thể biết được.
“Trong vòng ba ngày có thể chuẩn bị xuất hành không?” Chu Diễm hỏi.
“Ba ngày sao? Được!” Trương Vinh Phương trịnh trọng gật đầu không chần chờ.
Cũng may hắn sớm đã làm xong tất cả chuẩn bị.
Những ngày này, người Nghịch giáo và Thiên Thạch môn đều rút lui gần hết.
Chỉ để lại một ít người bản địa không muốn rời đi ra ngoài, không biết được nhiều bí ẩn, ẩn giấu cũng đủ sâu, không cần rời khỏi.
Nhưng chủ lực đã điều đi hết.
Lúc này hắn hoàn toàn có thể nói đi thì đi.
“Vậy là tốt rồi.” Chu Diễm gật đầu. “Sau ba ngày, bản tướng bảo vệ đại nhân cùng lên đường. Lần này, chúng ta không cần xe ngựa, rời đi bằng kiệu.”
“Kiệu người?” Trương Vinh Phương trừng mắt nhìn, không hiểu cho lắm.
Bình thường phần lớn lặn lội đường xa là dùng xe bò, vì xe bò đủ ổn, lại có sức chịu đựng cực mạnh.
So với ngựa thì tốt hơn rất nhiều.
Nhưng chưa từng nghe nói qua, khoảng cách đường dài lại cưỡi kiệu người.
“Trương đại nhân chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc đó có thể sẽ hơi xóc nảy, chẳng qua thích ứng được là được.” Chu Diễm hơi cười một chút.
“Ờm…” Trong lòng Trương Vinh Phương hơi không hiểu.
*
*
*
Sau ba ngày.
Vùng ngoại ô Thứ Đồng.
Một cỗ kiệu mái vòm hoàn toàn chế tạo từ kim loại đang được yên tĩnh đặt trên đất bùn.
Toàn thân cỗ kiệu có màu đen, trên dưới tứ phương cũng điêu khắc đồ án thái cực đơn giản.
Hai cán kiệu chế tạo thành từ hợp kim cứng rắn to bằng cánh tay người trưởng thành.
Trương Vinh Phương và một đám cao tầng Trầm Hương cung nhìn cỗ kiệu trước mắt, đều hơi nghẹn họng nhìn trân trối.
“Cỗ kiệu này nặng như vậy, sợ là vẻn vẹn chưa có trọng lượng người ngồi, thì đã có hơn ngàn cân rồi? Ai có thể khiêng được cỗ kiệu này di chuyển?”
Lão đạo đảm nhiệm phó cung chủ trợn mắt há hốc mồm, tay chỉ cỗ kiệu khó mà tin nổi.
“Không chỉ thế, độ dày này, chí ít quy mô là ba ngàn cân trở lên.”
Sắc mặt Trương Vân Khải bên cạnh ngưng trọng, ấn ký trên người lão đã theo thời gian trôi qua mà biến mất. Bây giờ có thể tùy ý hoạt động, giả dạng đạo nhân bình thường.
Lúc này lão không nhìn cỗ kiệu, mà là nhìn xem bốn kiệu phu lẳng lặng chờ bên cạnh.
Bốn người kia không cảm xúc, dung mạo đều giống nhau như đúc. Thậm chí ngay cả thể hình đều như một khuôn đúc ra.
Bốn người chỉ đứng ở đó đã cho người ta một cảm giác nặng nề của pho tượng đá.
Mặc dù lúc này lão bị thương, còn đang tĩnh dưỡng, nhưng thân là Tam không thì vẫn phải có mắt nhìn.
Một chút là nhìn ra, bốn kiệu phu này tuyệt đối là cao thủ cực kỳ khủng bố.
“Trương đại nhân không cần phải lo lắng. Có hành giả nhấc kiệu, lộ trình hai tháng của người bình thường, chúng ta chỉ cần năm ngày là được.”
Chu Diễm bên cạnh nghiêm mặt trả lời.
“Nhưng mà cỗ kiệu như thế, nhiều lắm là chỉ có thể mang một người tùy hành, còn những người còn lại….” Trương Vinh Phương nhíu mày đánh giá thể tích lớn nhỏ của cỗ kiệu.
“Hành giả kiệu người, vốn là thành viên hoàng gia mới có tư cách ngồi, lần này cũng là do hoàng gia đặc cách, do bệ hạ ban ân cho Trương đại nhân ngồi một lần. Nói thật, thì ngay cả bản tướng, cũng không có tư cách ngồi kiệu người này.” Chu Diễm nghiêm túc giải thích.
“Cho nên, cũng chỉ có thể có một mình ta ở trong?” Trương Vinh Phương xác định quy chế.
“Không sai.” Chu Diễm gật đầu.
Trương Vinh Phương híp mắt dò xét bốn hành giả.