Nếu đã xác định Trương Ảnh thật sự có thể kéo dài tu hành Kim Thiềm công, xác định Thiên Thạch môn thật sự vì Trương Ảnh mà đến. Có thể, đó là sẽ là một cơ hội!”
Lời này vừa ra, hai người khác lập tức hai mắt tỏa sáng.
Trầm Hương cung.
Từng bàn lớn sơn trân hải vị, trọn vẹn trên trăm món ăn, bày lít nha lít nhít, đủ mọi màu sắc, mùi thơm nức mũi.
Chạng vạng tối.
Trương Vinh Phương chính thức nghênh đón người tổng phụ trách điều tra rất nhiều vụ án do Tuyết Hồng các sai phái tới này -- Liệt tướng Chu Diễm.
Bên trong phòng yến hội.
Chu Diễm cao 2m3, còn hơi thấp hơn Trương Vinh Phương một chút, nhưng hình thể hắn ta có độ rộng cực lớn, đứng dậy sẽ giống như tường lấp kín, cộng thêm đầu đội trang sức kim loại đen, cho người ta một cảm giác áp bách, lạnh băng, nghiêm túc, mạnh mẽ.
Người cùng đi nghênh tiếp, trừ Trần Hãn, cũng chỉ có mấy thị nữ mỹ mạo của Trầm Hương cung.
Bên trong phòng yến hội rộng rãi, chỉ có tầm mười người, hơi có vẻ quạnh quẽ.
Trong đội hình hai bên, chỉ có Trương Vinh Phương có thể so thể hình cao lớn với ba người Chu Diễm mang theo mà không rơi vào thế hạ phong.
“Ha ha ha ha, có hạ quan cẩn trọng trông coi Thứ Đồng mỗi ngày, không dám có chút lười biếng. Bây giờ cuối cùng đã chờ được đại nhân đích thân đến, cũng nhẹ nhàng thở ra.” Vẻ mặt Trương Vinh Phương tươi cười, bưng chén rượu lên.
“Nào, Chu đại nhân, hạ quan mời ngài một chén.”
Chu Liệt tướng, luận cấp bậc chính là quan to tam phẩm thực sự.
Cấp bậc ở địa phương, so với cấp bậc của đô thành và Tuyết Hồng các đều sẽ tự động tính là thấp đi một cấp.
Cho nên chức vị của Chu Liệt tướng, ở Thứ Đồng tính toán, hẳn là chính nhị phẩm.
“Trương thủ giáo, thực ra lúc trước, bản quan vốn nhân tiện một án của Vĩnh Hương quận chúa, mà chuẩn bị đến Thứ Đồng. Sau đó Chân Định vương phản loạn, ta lại tạm thời bị điều động sang chuyện khác. Bây giờ, Vọng Hải tự lại có vấn đề, tăng thêm chuyện khác nữa, phía trên lại kéo ta đến, lại tới đây một chuyến.”
Chu Diễm nhìn tướng mạo đạo tử Trương Ảnh chừng ba mươi mấy tuổi trước mặt, trong lòng cảm khái.
Mặc dù không biết tu vi võ công của đối phương là gì, nhưng chỉ đứng trước mặt, hắn ta cũng có thể cảm nhận được, bàng bạc khí tức sinh mệnh trong cơ thể.
Dạng sinh mệnh lực này, hắn ta chỉ từng nhìn thấy qua trên người một số rất ít văn công đại lão.
Chẳng trách vị kia Thiên Bảo cung dè chừng người này như thế.
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu hắn ta.
“Chu Liệt tướng có ý là? Phía trên có sắp đặt gì mới với hạ quan?” Trương Vinh Phương nghe hiểu những lời nói vừa rồi.
“Án mạng của Vọng Hải tự, can hệ trọng đại, thân làm thủ giáo Thứ Đồng, Trương đại nhân không thể trốn tránh trách nhiệm. Sau đó mấy vị cao thủ Tây tông mất tích, đã ảnh hưởng cực lớn đến sách lược cân đối tôn giáo địa khu Thứ Đồng. Trương đại nhân, bệ hạ có mật chỉ dặn dò bản tướng đưa đến.”
Vẻ mặt Trương Vinh Phương nghiêm chỉnh, lập tức quỳ xuống đất, khom người.
“Thủ giáo Thứ Đồng Trương Ảnh, tiếp chỉ.”
Sắc mặt Chu Diễm bình tĩnh, âm thanh đè thấp.
“Phụng, thiên thừa vận chí thượng phúc ấm toàn bộ nhân loại chi linh chí quân chủ chiếu viết:
Thủ giáo Thứ Đồng Trương Ảnh, trong lúc nhậm chức, mặc dù xảy ra đại án, nhưng đủ khả năng, cẩn trọng, đặt vững căn cơ tốt đẹp cho sự nghiệp truyền giáo đạo môn ở Thứ Đồng, ổn định phát triển các ngành nghề tại Thứ Đồng, không thể xóa nhòa cống hiến...”
Phía sau là liên tiếp ghi chép rất nhiều phát triển cống hiến Trương Vinh Phương làm ra trong lúc nhậm chức ở Thứ Đồng.
Mấu chốt trong đó không phải án mạng Vọng Hải tự gì đó. Mà là an cư lạc nghiệp ở cả Thứ Đồng, sau khi giảm bớt tiêu hao tranh đấu nội bộ, ổn định thế cục, mang tới tăng tiến thương mậu.
Thậm chí rất nhiều trong đó là số liệu cụ thể, chi tiết.
Tăng thương nghiệp, đại biểu là thu thuế mậu dịch nhiều hơn nữa.
Cũng là tiền và tài nguyên nhiều hơn.
Trương Vinh Phương nghe tuyên chỉ, trong lòng hơi có chút giật mình.
Hắn vẫn luôn lo lắng vụ án Vọng Hải tự Tây tông, lại không nghĩ rằng, đối với phía trên, chuyện này hoàn toàn không nhấc lên sóng gió gì.
Điều Linh đình thật sự để ý lại là hắn an ổn thế cục, sau khi khiến thế cục Thứ Đồng ổn định, thì tăng rất nhiều thu thuế thương mậu.
Hiện tại xem ra, phía trên hoàn toàn không quan tâm Tây tông ngươi đã chết mấy cao thủ, chỉ sợ phía dưới những thần phật kia, Tông Sư chờ Bái Thần sớm đã chờ đến không kiên nhẫn được nữa.
Bên này chết rồi, nói không chừng còn có không ít người lại vỗ tay khen hay.
Dù sao thì vị trí trống đi mới dễ thượng vị.
Rất nhanh, hoàn tất tuyên đọc thánh chỉ, sau đó là tiếp chỉ, hoàn tất hành lễ, đứng dậy.
Ánh mắt Chu Diễm phức tạp nhìn Trương Vinh Phương trước mắt.
“Trương đại nhân, khi nào về Đại Đô? Bản tướng đi chuyến này, chính là đặc biệt đến đây hộ tống. Nói mới nhớ, lần này trở về, nói không chừng đại nhân cũng sắp lên chức…”