"Xử lý… vết thương!!?" Trương Chân Hải đứng ở trong xe, đưa tay che bụng, trong nháy mắt khi nghe được câu này, nàng đầu tiên là sửng sốt rồi lập tức nhanh chóng phản ứng kịp, sắc mặt tức khắc đỏ lên sung huyết.
Dưới tình huống bình thường những lời này không thành vấn đề.
Nhưng bây giờ, vị trí vết thương của nàng là nằm trên bộ phận bí mật.
Nếu muốn hỗ trợ xử lý vết thương ở vị trí ấy, thì nhất định phải cởi trước…
Phụt!
Một tiếng dòng nước phun ra.
Khí huyết cả người Trương Chân Hải tuôn ra, vết thương vừa liền lại lần thứ hai phụt ra máu.
Mất máu lượng lớn và rồi bụng quặn đau ngay tiếp đó, còn có sự xấu hổ cực kỳ mãnh liệt làm cho nàng gần như muốn té xỉu.
Trương Vinh Phương nhìn bộ quần áo bị phun đầy máu, không biết nói gì.
Lập tức cũng không kiêng dè nữa, đưa tay ôm người nàng lại gần, lấy ra thuốc cầm máu từ trong túi tiền, lại lấy thủ pháp đoạn mạch tạm thời cầm máu.
Sau đó bắt đầu rịt thuốc.
Lúc này Trương Chân Hải đã triệt để nhũn người ngã xuống, cả người mất sức, hai tay che mặt thế nào cũng không dám nhìn ra phía ngoài.
Thật ra tới quan hệ này rồi, Trương Vinh Phương đã có ý lấy nàng vào cửa.
Bên Nghịch giáo và Thiên Thạch môn liên quan đến lực lượng mặt ngầm của hắn, bất luận như thế nào, hắn đều cần một người tuyệt đối tín nhiệm được phụ trách liên hệ quản lý.
Mà người bình thường, hoặc là không đủ tin tưởng, nhưng đủ thực lực.
Hoặc là đủ tin tưởng, thực lực lại không đủ.
Mà Trương Chân Hải có thiên phú võ đạo cực cao, thực lực hiện giờ cũng đã đạt đến Ngoại Dược viên mãn, trong tương lai cực kỳ có hi vọng đột phá Nội Pháp.
Nói không chừng lúc sinh thời có thể bước vào Tam không.
Thiên tài đứng đầu như vậy, lại còn trung thành và tận tâm với mình, đương nhiên là mục tiêu được Trương Vinh Phương lựa chọn trước tiên.
Chữa thương vào lúc này, chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền.
Sau đó lấy tính cách của Trương Chân Hải, tất nhiên sẽ càng thêm khăng khăng một mực đối với hắn.
*
Ngày hôm sau.
Vùng ngoại ô Thứ Đồng, trong một hang động của Nghịch giáo Hoàng Kinh sơn
Trình Huy cau mày ném từng phần tài liệu trong tay sang bên cạnh.
Tất cả những tài liệu này đều là văn điệp thân phận, lộ dẫn bình thường nhất.
Tên cũng đều là Trương Ảnh, trừ cái đó ra thì không còn chỗ nào đặc biệt nữa cả.
Mà bí tịch võ công, lấy riêng ra, không có người chỉ điểm cho thì tác dụng hoàn toàn không lớn.
Về phần bình sứ sau cùng này, đan dược chứa đựng bên trong nó, hắn ta cơ bản là không ngửi ra tác dụng gì.
Trên bình sứ cũng chẳng có ghi tác dụng gì cả.
Hoàn toàn không biết là độc dược hay là thuốc trị thương.
"Đáng tiếc, nếu lúc đó bị phát hiện trễ chút thì rất có thể sẽ tìm được càng nhiều vật phẩm then chốt hơn."
Trình Huy tỉ mỉ lật xem những tài liệu lộ dẫn ấy.
Nếu như là những người còn lại, có lẽ sẽ bị mấy thứ này mê hoặc, cho rằng Đạo tử Trương Ảnh không có vấn đề gì cả.
Nhưng hắn ta lại khác.
Hắn ta tổng quản Kim Sí Lầu, vốn là người lành nghề trong việc làm giả những tài liệu đó.
Tỉ mỉ nhận biết, hắn ta phát hiện ra những tài liệu đó xác thực đều là thật, nhưng tin tức tư liệu được điền trên đó lại có thể là giả dối.
Nguyên nhân là vì chúng nó quá hoàn mỹ.
Quá tiêu chuẩn.
Trên tài liệu lộ dẫn, thỉnh thoảng sẽ có một vài tin tức ghi chép giản lược do quan viên qua lại lưu lại.
Đã đến đâu, làm chuyện gì, ngày tháng nào, dừng lại bao lâu? Những điều này đều cần phải ghi chép.
Trên những tài liệu đó, tất cả tin tức được ghi lại đều lộ ra một hình thức tiêu chuẩn.
Lấy tầm mắt của hắn ta, vừa nhìn đã biết là giả tạo.
"Xem ra, nhân chủng thứ ba cơ bản có thể xác định là Trương Ảnh rồi.
Mặc dù không có chứng cứ, nhưng trên đời này sẽ không có nhiều sự trùng hợp như vậy."
Không Tướng vừa tới Thứ Đồng, nhận nhiệm vụ loại bỏ nhân chủng, lập tức gặp chuyện không may.
Sau đó Tuệ Giác điều tra Nghịch giáo, tức khắc cũng gặp chuyện không may.
Thuyền biển của Tây tông trên biển vừa dụ rắn ra khỏi hang, Trầm Hương cung liền không còn người, bộ phận ở giữa trống không.
Làm gì có nhiều trùng hợp đến thế?
"Muốn từ bỏ tạm thời rời khỏi sao?"
Trong lòng Trình Huy chần chờ do dự.
Dưới tình huống như vậy, thực lực của hắn ta không đủ, chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng lúc này Tây tông từng bước ép sát, đã đảo loạn nước của Thứ Đồng, câu ra cá lớn rồi. Hai bên giao thủ ở trên biển, cho dù Trầm Hương cung có thắng thì còn có thể giữ lại mấy phần thực lực?
Cùng Tông Sư giao thủ, muốn thắng được đều là cực kỳ khó khăn. Chớ nói chi là chiến thắng mà không bị thương.
Ý niệm trong lòng không ngừng chuyển động.
Rốt cuộc, Trình Huy cắn răng một cái.
Cầu phú quý trong nguy hiểm, hắn ta còn trẻ! Thiên phú tuyệt đỉnh, nếu lúc này hắn ta có thể hoàn thành nhiệm vụ…