Trong đạo cung, có cất giữ đan dược Kim Thiềm công thật vất vả hắn mới luyện chế được.
Chỉ chờ điểm thuộc tính tích lũy thêm một ít nữa rồi dùng, để tránh cho trị số sinh mệnh bị hạ thấp nhiều, không đủ hai trăm.
Không ngờ bên Tây tông trên biển lại tụ tập nhiều chiến lực như vậy, rõ ràng còn có sức mạnh đánh lén Trầm Hương cung.
"Hẳn là bên Tây tông có chuẩn bị đằng sau, làm kế điệu hổ ly sơn, có thể là đã sớm thiết kế xong rồi." Tả Hàn ở bên cạnh trầm giọng nói.
Hắn ta mới hút ăn linh tuyến toàn thân của Hải Long Vương Không Vô, hôm nay làn da dường như cũng căng bóng trẻ tuổi hơn.
Rõ ràng là bổ sung lượng lớn linh tuyến có sự giúp ích nhất định đối với hắn ta.
"Hải Long Vương Không Vô bị bỏ lại một mình, lực lượng phía sau Tây tông lấy đâu ra lá gan, còn dám điệu hổ ly sơn, chia ra xuất kích?" Trương Vinh Phương khẽ lắc đầu.
"Vậy ý của thế tử là?" Tả Hàn nhìn về phía hắn.
"Hoặc là, là thế lực khác nhân cơ hội. Hoặc là hành động bộc phát của số ít người." Trương Vinh Phương trả lời.
Hắn ngẩng đầu nhìn ngoài khơi nơi xa.
Nước biển không ngừng bị đầu thuyền rẽ ra, gợn lên bọt biển trắng nho nhỏ.
"Có điều, bất kể là có lai lịch thế nào, chờ chúng ta trở về rồi thì cùng nhau thanh toán."
"Hôm nay Tây tông đã định, toàn bộ Thứ Đồng vẫn là thiên hạ của chúng ta."
Tả Hàn bên cạnh lặng lẽ gật đầu.
Không tệ, đến cả Tông Sư Tây tông đều bị giết một người, toàn bộ Thứ Đồng hôm nay còn có ai có thể chống đối uy thế của thế tử nữa!?
Tất cả phong ba biến hoá kỳ lạ, yêu ma quỷ quái, chỉ cần bọn họ trở về là có thể trấn áp hết thảy!
Thuyền biển đi một đường liên tục, dưới tình huống tất cả mọi người nhanh chóng khua chèo gia tốc.
Thế mà lại cứng rắn rút hải trình vốn là hai ngày xuống còn có một ngày.
Sắp đến chạng vạng tối, rốt cuộc đến cảng Thứ Đồng.
Xuống thuyền ở bến tàu phía đông lớn nhất.
Người của Trầm Hương cung đã sớm đứng chờ nghênh đón ở ven đường.
Trương Vinh Phương rời thuyền, cấp tốc lên xe ngựa nghênh đón.
Đám người Thiên Thạch môn thì từ cầu thang thứ hai của đội thuyền xuống phía dưới, người hai bên làm bộ hành khách thông thường, không quen biết nhau.
"Rốt cuộc tình huống thế nào?" Trương Vinh Phương nhìn Trương Chân Hải bên trong xe ngựa, nghiêm nghị hỏi.
"Là người Kim Sí Lầu! Hơn nữa thân pháp là Kim Bằng Mật Lục tạo nghệ cực cao. Ở trên Linh Sứ!" Trương Chân Hải ngồi xuống trước người hắn, cúi đầu trả lời.
"Là Chân Hải thất trách, không thể sớm phát giác hành tung của đối phương! Xin công tử trách phạt!" Vẻ mặt nàng trịnh trọng, chờ sự nghiêm phạt tiếp theo.
Khiến kẻ cắp lẻn vào Tiên Hạc cư, lẻn vào một nơi bí mật như vậy, điều này không hề nghi ngờ là đội tuần tra bọn họ đã thất trách.
"Không sao." Mặt Trương Vinh Phương không đổi sắc, nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu nàng: "Cao thủ Kim Bằng Mật Lục tầng lớp Siêu Phẩm, thân pháp của hắn ta không phải ngươi có thể ngăn được.
Mà đi tuần tra sau đó, lấy tạo nghệ thân pháp của tên kia, sợ rằng hiện tại đã ra ngoài mấy chục dặm rồi. Sau đó ngươi không tìm được càng là chuyện bình thường."
"Công tử." Trương Chân Hải nặng nề nói: "Việc này là Chân Hải thất trách, bất luận như thế nào, không có quy củ sao thành được vuông tròn, xin ngài nhất định phải trách phạt! Bằng không ngày sau đối ngoại, nếu như có sự kiện tương tự thì không thể phục chúng được!"
Trương Vinh Phương còn muốn nói điều gì nữa, nhưng thấy khuôn mặt Trương Chân Hải vẫn nghiêm nghị như vậy, cũng hiểu ý được của nàng.
"Cũng được. Ngươi nói ta nên phạt ngươi thế nào?"
Soạt!
Trương Chân Hải mạnh mẽ rút ra một thanh chủy thủ, đâm vào bụng của mình.
Lưỡi dao xé mở huyết nhục, đâm vào ổ bụng, máu tươi chảy ra.
Phụt. Nàng rút chủy thủ ra, mặt không đổi sắc. Đưa tay che vết thương, tay còn lại cầm chuôi đao chủy thủ hiến cho Trương Vinh Phương.
"..." Trương Vinh Phương không còn lời gì để nói.
Người bên Nghịch giáo đúng là bị Trương Vân Khải giáo dục quá mức cứng nhắc, người máy móc nhất trong đó không thể nghi ngờ là Trương Chân Hải.
Hắn nhận chủy thủ, ngón tay lướt trên mặt chính mặt trái của lưỡi dao một vòng.
Tức khắc hút hết máu trên dao.
Khí huyết trên người Trương Chân Hải không hề có mùi hương gì cả, rõ ràng có điều trùng điệp với gen hắn hấp thu bồi đủ trước đó.
Đặt đao xuống, hắn nhìn Trương Chân Hải vẫn quỳ trước mặt mình.
"Đứng lên đi." Hắn thở dài một tiếng.
"Vâng!"
Trương Chân Hải đứng dậy. Máu không ngừng chảy xuống dưới từ bụng nàng, cũng may trang phục bó sát người nàng mặc có màu đen, có nhuộm đỏ thì cơ bản cũng nhìn không ra.
"Đừng nhúc nhích, cứ đứng như vậy."
Trương Vinh Phương chợt đưa ngón tay ra chỉ, tinh chuẩn rơi lên giữa ngực và bụng của Trương Chân Hải.
Khí huyết ngừng lại, máu ở vết thương không hề chảy tiếp ra ngoài.
"Cứ như vậy đừng nhúc nhích, ta giúp ngươi xử lý vết thương." Hắn nói khẽ.