Những kiến trúc nhỏ này sát nhập vào nhau, dùng tường vây vòng, treo lên một bảng hiệu có tên Tiên Hạc cư ở lối vào.
Trình Huy đầu tiên là dựa vào tường cẩn thận nghe ngóng một lát, sau đó xác định không có ai rồi mới xoay người, trèo tường của Tiên Hạc cư để đi vào.
Từng căn phòng trong viện đều có treo bảng hiệu.
Thư phòng là Học Văn gian.
Đại đường nhà ăn là Ngũ Vị lâu.
Nơi luyện công tu hành là Vô Tận viện.
Còn có nơi để luyện đan, chế thuốc, gửi dược vật thì có tên Kỳ Hoàng các.
Cuối cùng là nơi ngủ nghỉ -- Tâm Thành cư.
Trình Huy chậm rãi dựa vào tường đứng vững, quét mắt nhìn hai đạo nhân cường tráng ngủ gật bên ngoài Tâm Thành cư.
Nhìn xung quanh, không ai chú ý đến bên này.
Dưới chân hắn ta điểm một cái, thân thể vô thanh vô tức, giống như quỷ mị, vụt một phát vượt qua hơn hai mươi mét, hai tay tinh chuẩn điểm lên ót của hai đạo nhân.
Hai tiếng nhẹ vang lên, hai đạo nhân ngoẹo đầu hôn mê.
Hắn ta không có giết người.
Có đôi khi huyết khí nhỏ xíu do người chết sinh ra rất có thể sẽ dẫn phát càng nhiều sơ hở.
Nhưng nếu như là hôn mê thì giống như là ngủ gật một giấc, ít nhất là vẫn còn tim đập hơi thở.
Không dễ dàng bị phát giác.
Nhẹ nhàng đỡ lấy hai người, để cho bọn họ tựa lên bên tường của gian nhà.
Trình Huy khẽ khàng đẩy cửa, bên trong đã khóa lại.
Hắn ta cúi đầu nhìn lỗ khóa, gỡ xuống từ bên hông một thứ như que kim loại, đâm vào lỗ khóa, quẹo trái quẹo phải một cái, thế mà lại mở khóa cái rắc được.
Cửa chậm rãi đẩy vào bên trong.
Trình Huy hít sâu một hơi, nhẹ nhàng thả chậm bước chân, đi vào trong đó.
Sắc mặt hắn ta không đổi, kiểm tra cơ quan cạm bẫy vân vân, xác định không có vấn đề gì thì mới cấp tốc phát động thân pháp.
Trước tiên là đánh hướng dưới giường và tủ quần áo.
Hai tay đánh ra như tia chớp, liên hoàn đập nát toàn bộ tủ đầu giường, tủ quần áo, bàn nhỏ không một tiếng động.
Loại chưởng lực an tĩnh bí mật này là một môn tuyệt học khác mà hắn ta tu hành trừ Kim Bằng Mật Lục ra -- Đại Tuyệt m chưởng.
Môn võ học này đã từng là được Đông tông cất giấu, thế nhưng người học cực ít, sau đó bị hắn ta phát hiện ra, chăm chú nghiên cứu, hôm nay rốt cục đại thành.
Sau khi tủ đầu giường vỡ vụn ra, không ít bọc đồ được để bên trong cũng đều bị lộ ra.
Trình Huy vươn tay, dùng tay trái mang bao tay lấy mấy bọc đồ và mở ra một cái.
Bên trong rõ ràng là từng phần bí tịch, văn điệp thân phận, thậm chí còn có một quyển bản chép tay Kim Thiềm công, một đống bình sứ nhỏ màu đen đựng thuốc viên.
"Chính là cái này." Một lần nữa gói kỹ toàn bộ mấy thứ này, cầm bọc đồ lên, hắn ta bước nhanh ra khỏi phòng.
"Ai!!?" Bỗng bên ngoài viện có người hét lớn một tiếng: "Có kẻ trộm vào Tâm Thành cư!!"
Mặt Trình Huy không đổi sắc, tăng thêm tốc độ, thả người nhảy lên nhào ra khỏi cửa phòng.
Thình thịch!!
Nháy mắt trong viện bên ngoài có một bóng người cường tráng đánh một chưởng hướng tới đầu hắn ta.
Người đến mặc một bộ đạo bào, đầu đội bạch ngọc như ý quan, khi chưởng lực rơi xuống, khí thế hùng hồn kinh người.
Mới tới gần đã dẫn ra một luồng kình phong, thổi trúng khiến khuôn mặt Trình Huy đau nhức.
Trình Huy đưa tay đánh ra một chưởng, vận đủ Đại Tuyệt m chưởng lực chính diện nghênh hướng bàn tay của đối phương.
Thình thịch!!
Hai người đối kích một chiêu.
Đạo nhân kia phun máu tươi, bay rớt ra ngoài, chớp mắt đã bị đánh bại, mất đi chiến lực.
Chỉ là Ngoại Dược phổ thông.
Trình Huy tính toán trong lòng, hắn ta không có bạo phát toàn lực, chỉ là đả thương đối phương, dùng cái này giữ lại đủ sức lực để tiện thoát đi khỏi Trầm Hương cung.
Sau khi đẩy lùi đạo nhân, mũi chân của hắn ta điểm lên trên một cột gỗ ở sau người, người đánh hướng tường vây như mũi tên nhọn.
Vừa đạp lên tường, bỗng da lông bên phải hắn ta dựng đứng, ngay lập tức xoay người.
Pằng pằng pằng!
Ba tiếng súng vang lên liên tục, bắn vào vị trí hắn ta vừa đứng từ sớm.
Không chỉ như vậy, chưa đợi Trình Huy hồi sức, lại là tiếng súng vang lên liên tiếp không ngừng, truyền tới một lần lại một lần.
Trình Huy chớp phía bên trái liên tục năm lần, khó khăn tránh được năm lần súng kíp đánh lén.
Lần thứ sáu, bước chân hắn ta điểm một phát, mượn lực ở trên mặt tường bay lên trời, vẽ ra đường xéo, bay qua tường vây, hướng ra ngoài rời đi.
Rầm rầm rầm!!
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng súng đoàng đoàng liên tục.
Tảng lớn đạn hình thành cơn lốc, như mưa rơi bao trùm thân thể Trình Huy ở giữa không trung.
Trong chớp mắt hắn ta vung tay phải lên, phía dưới cánh tay bày ra một lớp vải dày bằng da màu đen.
Lớp vải bằng da đó mang theo lực xoay tròn khổng lồ, tức khắc kéo ra một mảnh ngăn trở hơn nửa người hắn ta.