TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 867: Thế (2)

Thuyền nhỏ chằng chịt, mỗi một cái khi so với thuyền biển thì đều không thu hút chút nào.

Nhưng từ xa nhìn lại.

Bọn họ giống như một đám sói trắng hung tàn, từ phía sau truy đuổi tới, thừa dịp thuyền biển nghiêng ngả rỉ nước, không thể nhắm bắn súng chặn cửa.

Đoàng đoàng đoàng đoàng!!

Từng chiếc pháo thuyền không ngừng phóng ra, nhưng bởi vì thân thuyền rỉ nước và đang lay động nên hoàn toàn không thể bắn trúng mục tiêu.

Bên trong thuyền nhỏ, hai bóng dáng có vóc người cường tráng vô cùng nổi bật đang đứng thẳng ở đầu thuyền như cọc tiêu.

Tầm mắt lợi hại như chim ưng của hai người rơi lên trên tàu biển nơi xa, đồng thời nhắm ngay Hải Long Vương Không Vô ngồi trên ghế lớn.

"Trận chiến ngày hôm nay, chính là bước đầu tiên mà bản môn phụ tá thế tử kiến công lập nghiệp!"

Hai tay Tả Hàn ôm ngực, làn da đen như nước sơn trên người dưới ánh mặt trời càng có vẻ ngăm đen.

Trên mắt hắn ta có vết sẹo, phối hợp với thần sắc nghiêm nghị lãnh khốc hiện giờ, khiến rất nhiều cao thủ Thiên Thạch môn đi theo tới giống như trở về rất nhiều năm trước đây.

Khi đó, Tả Hàn vẫn còn hăng hái, tuổi trẻ cường thế, dẫn người vây giết Tông Sư Hắc Thập Giáo.

Trận chiến ấy, chân chính làm vững chức địa vị đệ nhất cao thủ Thiên Thạch môn của hắn ta.

Khiến môn chủ đời trước vẫn còn tồn tại lúc đó cam tâm tình nguyện giao ra vị trí, thoái vị nhượng chức.

Ngày hôm nay.

Bọn họ lại một lần nữa thấy được thần sắc như vậy của môn chủ.

"Giết!"

"Giết!"

"Giết!!"

Trong lúc nhất thời mọi người khí huyết xôn xao, giơ cao vũ khí rống to.

Có người hét toáng, có người huýt sáo, còn có người cười to.

Từng chiếc thuyền nhỏ quay xung quanh thuyền lớn, bắt đầu tung từng chiếc dây thừng móc câu.

Trong đó cao thủ thân pháp đều bay lên trời, mượn lực điểm đầu ngón chân, đánh lên trên tàu biển.

Mà Tả Hàn thì là người dẫn đầu trước hết.

Hai cánh tay hắn ta mở ra, vung ra hai sợi dây thừng móc câu treo lên mép thuyền, chỉ mượn lực phía trước một lần đã nhẹ nhàng bay lên không, mềm mại rơi lên khoang thuyền.

Về phần mũi tên bắn về phía hắn ta thì đều bị ngó lơ, xông vào phá tan.

Rơi xuống đất đứng vững xong, hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía Không Vô ngồi ngay ngắn ở trên ghế lớn.

"Hải Long Vương Không Vô?"

"Thiên Thạch môn Tả Hàn." Không Vô cười chậm rãi đứng dậy.

Theo lão ta đứng dậy, quái dị là, thịt mỡ trên khắp người lão ta lại có thể cấp tốc thu nhỏ lại, buộc chặt, kề sát các nơi toàn thân.

Mấy giây ngắn ngủn, một thân thịt mỡ chảy dài của lão ta giống như bay hơi, buộc chặt thu nhỏ lại, biến thành từng khối mỡ cơ bắp giống áo giáp, bảo vệ khắp nơi trên người lão ta.

Áo cà sa đỏ rộng lớn trước đó, giờ đây đã giống như áo choàng, treo ở đằng sau lão ta.

"Không nghĩ tới việc này thế mà còn có Cảm Ứng môn tham dự. Xem ra các ngươi đang ngại năm đó giết chưa đủ sức đúng không?" Không Vô cười tủm tỉm nói.

"Thế nhân ngu muội, luôn cho rằng sở dĩ con người sống là vì người khác nhân từ bố thí." Tả Hàn lãnh đạm nói: "Nhưng chân tướng, thật ra chẳng qua là cân nhắc lấy hay bỏ mà thôi."

"Thú vị." Không Vô bước lên đi đến về phía Tả Hàn. Trên mặt lão ta vẫn mang vẻ bình tĩnh.

Một chỗ khác, trên một chiếc thuyền nhỏ.

Trương Vinh Phương lẳng lặng đứng ở đầu thuyền, vạt áo choàng phía sau bị gió thổi bay phất phới.

Hắn không nhìn Tả Hàn cùng Tông Sư thần bí trên thuyền giao thủ. Mà là ánh mắt rơi vào một chỗ khác.

Đó là một chiếc thuyền biển khác đang nhanh chóng tới gần bên này.

Rất rõ ràng, đây là một chiếc thuyền biển số hai, nhìn kiểu dáng và quy cách thì đều giống với chiếc thuyền biển vừa tập kích bọn họ.

Bọn họ không biết là cùng ra biển từ chỗ nào, mượn dùng cùng một kiểu dáng, không biết dùng phương pháp gì che giấu hành tung của mình.

Mà lúc này trên chiếc thuyền biển số hai ấy, nơi đầu khoang thuyền có hai người đang đứng, nhìn từ xa hướng phía bên này.

Hai người kia chính là Không Định cùng Kim Nguyên vốn hẳn nên ở Vọng Hải tự.

"Quả nhiên. Dụ rắn ra khỏi hang, giờ con rắn là ta xuất hiện, nội tình chân chính của bọn họ cũng tới."

Mặt Trương Vinh Phương không đổi sắc.

Nếu đã tới thì hắn rõ ràng, tình huống rất có thể sẽ rơi vào tình huống như lúc này.

Điều duy nhất hắn không có dự liệu đến là, Vọng Hải tự thế mà còn có Tông Sư thứ ba trừ Không Định và Kim Nguyên ra.

Mà Tông Sư thứ ba kia, rõ ràng còn thuộc cấp bậc có thể chống đỡ với Tả thúc được.

"Đại nhân. Xem ra tình huống không ổn." Trương Vân Khải ở bên cạnh nhẹ giọng than thở: "Lát nữa lão hủ tiến lên ngăn trở, ngài tìm cơ hội rút lui khỏi đây."

Lần này là Nghịch giáo và Thiên Thạch môn hợp tác xuất thủ vây giết.

Chỉ là không nghĩ tới Tây tông có thêm một chiến lực Tông Sư.

Bởi vậy, dẫn đến chiến lực triệt để mất thăng bằng.