TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 866: Thế (1)

Nhưng, Trình Huy vẫn cảm thấy trong lòng có loại không thích hợp không hiểu.

Nhưng lại không biết chỗ nào không thích hợp.

“Ta muốn trở về!” Đột nhiên hắn ta lên tiếng nói. Nghiêm mặt nhìn Không Vô, ánh mắt nghiêm nghị.

“Ngươi dám lâm trận bỏ chạy?” Một cao thủ bên cạnh Không Vô giận dữ đầy mắt, muốn đi lên động thủ.

“Chậm đã.” Không Vô nâng tay lên, nhìn kỹ Trình Huy.

Gió biển thổi lay động y bào cà sa của hai người, mang lại ý lạnh.

Ánh mắt lão ta như đọng lại, đứng im không nhúc nhích trên mặt Trình Huy.

Chừng qua hơn mười giây.

Lão ta mới lại lộ ra ý cười lần nữa.

“Được rồi, trước đó ta đã đồng ý với ngươi, vậy sẽ không nuốt lời.”

Lão ta phủi tay.

“Sắp đặt cho hắn một chiếc thuyền nhỏ, để hắn tự trở về. Ở đây cách bến cảng không xa, tự mình chèo thuyền cũng có thể đơn giản trở về. Không sao hết đúng không?”

Trình Huy gật đầu.

“Đa tạ.”

Cuối cùng hắn ta chắp tay, quay người rời khỏi rất nhanh.

Không bao lâu sau, một chiếc thuyền đào sinh dự bị được thả xuống dưới, mang theo Trình Huy và hai hảo thủ Kim Sí Lầu cũng muốn rời đi, nhanh chóng trở về theo hướng bến cảng.

Kéc!

Không bao lâu sau khi Trình Huy rời khỏi.

Trên không trung tàu biển, đột nhiên có một tiếng ưng huýt dài vang lên.

Tiếng kêu rất có lực xuyên thấu, khiến Không Vô nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn về phía không trung.

“Người nuôi ưng ở đâu?” Lão ta mỉm cười hỏi.

“Có thuộc hạ.” Một kẻ da đen dáng người nhỏ gầy nhanh chóng chạy qua, quỳ một chân trên đất với lão ta.

Không cần hỏi lại thì hắn ta cũng biết, gọi hắn ta đến vì mục đích gì.

“Đại nhân, theo âm thanh trong tiếng kêu này, đại biểu sau lưng có thuyền biển đang nhanh chóng đuổi theo. Với lại tốc độ rất nhanh, nhanh hơn chúng ta nhiều lắm.”

“A?” Không Vô mỉm cười càng sâu.” Xem ra, dẫn rắn ra khỏi hang của chúng ta thật sự muốn tới.”

“Đại nhân thần cơ diệu toán, tất cả đều ở trong lòng bàn tay ngài.” Thân tín bên cạnh cung kính nói.

Mười ba tên cao thủ Bái Thần này là trung thành tuyệt đối với Không Vô, thực lực càng cực kỳ cường hãn hơn nữa.

Trước đây thật lâu, bọn họ đã đơn độc xông ra xưng hào Thập Tam Phi Ưng ở bên ngoài.

Chỉ là không ai ngờ tới, Thập Tam Ưng thanh danh hiển hách năm đó, lại là thuộc hạ của Hải Long Tây tông.

“Được, đều chuẩn bị một chút, cho các khách nhân của chúng ta chút đồ tốt trước nào.” Không Vô vỗ tay, khuôn mặt hiền hoà.

Thân thể cao lớn của lão ta ủn trên ghế, đổi tư thế ngồi nhìn tình cảnh nơi xa.

Rất nhanh, mấy người giơ ghế lên, đi vào nơi đuôi thuyền.

Quả thật nhìn thấy, phía sau có nhìn một chiếc thuyền nhỏ không lớn đang nhanh chóng mượn mái chèo huy động, đuổi theo.

Động tác tốc độ của mấy người đều rất nhanh, không cần nghi ngờ chắc chắn cũng không phải là người bình thường.

Bành!

Trong lúc đó, thân thuyền dưới chân Không Vô chấn động một hồi.

Một ánh lửa bắn ra, hung hăng nện lên biên giới của thuyền nhỏ.

Sóng nước kịch liệt bắn lên cột nước, văng lên trên cao.

Rào rào, mảng lớn bọt nước hóa thành giọt mưa, dày đặc rơi xuống, làm ướt hết người trên thuyền nhỏ.

Những người kia không thèm nhìn phía trước, quả quyết nghiêng người nhảy tùm xuống biển vào nước không thấy.

“Là thám tử trên biển! Hẳn là hải tặc phụ cận.” Không Vô nghe thấy bên cạnh có người đang gọi.

“Chỉ là thám tử thôi sao? Không cần để ý tới, tiếp tục đi tới.” Lão ta cười tủm tỉm nói.

Thuyền biển đi với tốc độ cao nhất, lần này, mãi cho đến ánh hoàng hôn buổi chiều sắp rơi xuống đều không có biến số gì.

Ngược lại, lúc này trên mặt biển ở ngay phía trước thuyền biển có một hòn đảo trắng toát, đang chậm rãi nhô lên trên mặt biển, hiển hiện ra.

“Đến Bạch đảo rồi!!” Đầu ưng của Thập Tam Ưng nhìn ra xa xa, trong lòng cuối cùng thả lỏng chút ít.

Chỉ cần có thể nhìn thấy hải đảo, những cao thủ xuất thân từ Hải Long như bọn họ không cần lo lắng tứ cố vô thân, phiêu linh trên biển.

Mặt biển cự ly ngắn thì vẫn có thể bơi qua được.

“Dựa sát vào! Chuẩn bị lên bờ!”

Trong lòng Không Vô chợt định, chỉ cần tìm được Bạch đảo, bắt lấy nhân vật trọng yếu phía trên đó, thẩm vấn hiểu rõ và rồi uy hiếp, tất cả mọi chuyện đều có thể kết thúc hết.

Nhìn từ tình báo lấy được từ Trình Huy, trên Bạch đảo vô cùng có thể có không ít tàn đảng của Nghịch giáo. Còn có không ít mỹ nhân bọn chúng cứu ra khỏi Vọng Hải tự.

“Không tốt, có quỷ nước!!”

Đúng lúc này, thủy thủ trên thuyền tức khắc hét to.

“Đáy thuyền đang rỉ nước, bị cái thứ gì đó đục xuyên!?”

m thanh vừa ra, lập tức không ít người đều bối rối.

“Quả nhiên là đến rồi!” Không Vô không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, cười ha ha.

Theo thân thuyền rỉ nước, tất cả thuyền biển bắt đầu khẽ nghiêng lệch.

Soạt.

Đúng vào lúc này, phía sau từng chiếc thuyền nhỏ kéo ra vệt nước màu trắng, mau lẹ bắn về phía thuyền biển.