TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 850: Thử nghiệm (6)

Tất cả bỗng chẳng biết tại sao kết thúc?

“Cái gì? Không Hợp đại sư vẫn chưa trở lại?”

Hòa thượng mập đang ở trong khoang thuyền, sau khi nghe thuộc hạ báo cáo, nét mặt hơi thay đổi.

“Đã lâu như vậy, rốt cuộc đại sư đã đi đâu vậy? Có người nào trong các ngươi đi theo không? Còn những người theo sau trả tiền đâu?”

Thuộc hạ đầu đầy mồ hôi, quỳ một chân trên mặt đất.

“Đại nhân, những người theo sau trả tiền cũng mất tích. Chúng ta nghi ngờ có người đã ra tay với bọn đại sư. Hiện tại đã có không ít huynh đệ ra ngoài điều tra xung quanh.”

“Không Hợp đại sư là cao thủ của Chân Phật tự, chắc chắn sẽ không có việc gì, nhưng những người còn lại thì khác…” Hòa thượng mập cứng rắn ổn định tâm thần: “Ngươi lập tức đi thông báo cho phía bên Vọng Hải tự, ngoài ra cũng phái người truyền tin đến địa chỉ này!”

Hắn ta đưa ra một tờ giấy ghi địa chỉ trên đó

“Vâng! Thuộc hạ lập tức đi ngay.” Thuộc hạ kia nhanh chóng cúi đầu, nhận lấy tờ giấy, đứng dậy, rời khỏi phòng.

Hòa thượng mập đứng lên ở trong phòng, đi tới đi lui mấy vòng, càng nghĩ càng thấy không tốt.

Một người to lớn như Không Hợp đại sư, đặc điểm vóc người rõ ràng như vậy, sẽ không bất ngờ xảy ra tình huống.

“Hay là đại sư ra tay trước, đi bắt được hai tiểu nương đó cũng khó nói.” Hắn ta tự mình an ủi.

Nhưng cho dù tìm lý do như thế nào, với thực lực và tính cách của Đồng Tí thiền sư Không Hợp sẽ không tự mình điều động mà không dặn dò hay nói một lời nào.

Hòa thượng mập càng nghĩ càng cảm thấy có biến.

Hắn ta đi loanh quanh trong phòng vài vòng, rốt cuộc không thể bình tĩnh được nữa

“Không được!” Hắn ta lấy một tấm khăn tay ra lau lau mồ hôi trên trán.

“Mình nhất định phải lập tức rời khỏi chỗ này! Nơi này có thể không còn an toàn nữa.”

Hắn ta nhanh chóng bắt tay vào thu dọn đồ đạc trong phòng

Mặc dù có thể lập tức cho thuyền lên khởi động, rời đi bến cảng.

Nhưng hắn ta không muốn ở lại con thuyền này.

Một cảm giác bất an mãnh liệt không ngừng đánh thẳng vào nội tâm của hắn ta.

Sau khi nhanh chóng thu dọn đồ đạc, hòa thượng mập vội vàng mở cửa phòng, chạy dọc hành lang xuống boong thuyền.

Chỉ có hắn ta, một người dân địa phương đã sống ở thành trấn phụ cận Thứ Đồng nhiều năm này, mới hiểu được thế lực thuộc Trầm Hương Cung ở Thứ Đồng đã bành trướng đến như thế nào trong những năm gần đây.

Đó là một thế lực khuếch đại bao trùm toàn bộ cảng như một tấm lưới lớn. Chỉ cần hơi hơi bất cẩn sẽ...

Chạy mãi chạy mãi, hắn ta chợt cảm thấy có gì đó không đúng.

Không có một bóng người nào trên hành lang cả!

Còn những thuộc hạ trên thuyền trước đây thì sao? Những người cảnh giới đang tuần tra đâu rồi?

Cả người lái thuyền và thủy thủ chịu trách nhiệm điều khiển phương hướng của con thuyền nữa?

Oành!

Hòa thượng mập đẩy cánh cửa lớn dẫn lên boong thuyền.

Ánh sáng rực rỡ từ bên ngoài chiếu vào trong mắt hắn ta.

Khiến đồng tử của hắn ta hơi co rụt lại, vô thức vươn tay ra để chặn ánh sáng mạnh.

Nhưng cảnh tượng trên boong thuyền khiến trái tim hắn bất giác run lên.

Trên toàn bộ boong thuyền, không một bóng người.

Lúc trước trên thuyền có gần trăm người, nhưng lúc này, lại là một mảnh trống trải, tựa hồ từ lúc bắt đầu không có bất kỳ người nào ở đây cả.

“Có một con cá lọt lưới ở chỗ này.”

Đột nhiên, một thanh âm kinh ngạc phát ra sau lưng hắn ta.

Hòa thượng mập đột nhiên quay đầu lại.

Chỉ thấy một một tấm lưới đen lớn, im lìm chụp về phía hắn ta.

Dưới chân hắn ta phát lực, định chạy thục mạng ra ngoài.

“Đi!”

Bỗng một tiếng quát khẽ vang lên, một giọng nói của một nữ tử đột nhiên truyền đến.

Hòa thượng mập chỉ cảm thấy ngực đau nhói, cảm giác tê dại kịch liệt nhanh chóng truyền từ ngực xuống toàn thân.

Hai mắt tối sầm lại, thân thể ngã rầm xuống đất, chẳng mấy chốc đã mất đi ý thức.

“Người này xem ra hơi có thân phận địa vị, có muốn giết cùng nhau luôn không?”

“Đừng vội, bên phía đại nhân có thể cần hắn ta làm một số chuyện.”

Hai người nhỏ giọng trò chuyện với nhau sau lưng hắn ta.

*

*

*

Trên một bãi biển hoang vắng.

Trương Vinh Phương lại đứng đối diện với Tả Hàn.

Gió biển nhè nhẹ lướt qua, ánh mặt trời chiếu khắp nơi, nhiệt độ làm nước biển bốc hơi, mang lại một lượng độ ẩm lớn.

Một cảm giác nóng và ẩm ướt bao trùm trong không khí.

Trương Vinh Phương cởi trần, để lộ thân hình cường tráng như tạc từ đá.

Mái tóc đen dài của hắn rối tung phía sau lưng, dài ngang vai.

Mang một chiếc mặt nạ đen kịt từng thuộc về Kim Sí lầu. Chỉ là đường nét trên mặt nạ đã bị hắn móc xuống, chỉ còn lại một mảnh hoàn toàn màu đen.

Còn Tả Hàn đứng đối diện vẫn ăn mặc như một thợ điêu khắc, với bộ quần áo bằng vải bố bình thường, mái tóc ngắn màu vàng nâu bình thường, có phần lộn xộn, một dáng người bình thường cao lớn cường tráng tựa như đúc bằng sắt.