TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 811: Tính toán (2)

"Toàn bộ Thứ Đồng... Nếu như có lưu động thì sao? Lấy thực lực của Tuệ Giác, sợ rằng chỉ có Tông Sư mới có thể làm được..." Không Định trầm giọng nói.

"Nhưng Thứ Đồng có Tông Sư không?"

"Tại sao lại không có? Trước đây Vĩnh Hương quận chúa chết như thế nào?" Trương Vinh Phương bỗng nhiên trả lời.

Thái Tinh Tử!

Bỗng trong lòng Không Định lướt qua một cái tên.

"Không có khả năng, Thái Tinh Tử xuất thân Cảm Ứng môn, cộng thêm lập trường sau lưng, không có khả năng hạ thủ với Tuệ Giác..."

"Nếu là Tông Sư đi ngang qua thì sao? Hoặc là nhiều người phối hợp thì sao?" Trương Vinh Phương suy đoán.

"Tông Sư đi ngang qua cũng có khả năng... Nhiều người phối hợp thì không, ở hiện trường ta không thể tìm ra được bất luận dấu vết giao thủ nào. Từ lúc bắt đầu đến kết thúc, chỉ là một cái chớp mắt."

Nhắc tới cái này, ánh mắt Không Định lóe lên sự kiêng kỵ nồng đậm. Điều này làm cho hắn ta nhớ tới đám Tông Sư Cực Cảnh kia.

"Có điều... dấu vết như vậy, rất giống thủ đoạn của Tông Sư Cực Cảnh." Hắn ta thấp giọng nói

"Hử? Tông Sư Cực Cảnh?!" Trương Vinh Phương sửng sốt: "Đại sư cớ gì nói ra lời ấy? Theo ta được biết, cho dù là Cực Cảnh cũng sẽ không vượt qua cực hạn của chúng ta được đi? Cực Cảnh cũng không phải là võ giả Bái Thần, lực lượng không có khả năng mạnh như vậy được."

"Hẳn là ngươi còn chưa tiếp xúc qua Cực Cảnh, đám người kia đúng là không có sức khôi phục siêu cường, thể chất không mạnh, đầu óc cũng không minh mẫn cho lắm.

Nhưng... Một khi bước vào Cực Cảnh... mức độ khống chế đối với thân thể của bọn họ sẽ đạt tới một trình độ cực kỳ cao. Có thể sử dụng kỹ xảo và vũ khí càng cực hạn, trong thời gian ngắn giải phóng tiềm lực của cơ thể, bộc phát ra uy lực rất lớn. Chẳng qua sau đó sẽ bị thương."

"Ồ?? Còn có chuyện như thế à!?" Trong lòng Trương Vinh Phương chợt dâng lên sự hiếu kỳ. Đây không phải là có hơi hướm giải phóng cực hạn của cơ thể sao?

Kiếp trước lúc bộc phát adrenaline, một người mẹ yếu đuối cũng có thể nâng lên xe hơi nhỏ. Không phải là loại đặc biệt đó sao?

"Thế nên ta hoài nghi, việc này có thể là Tông Sư Cực Cảnh làm! Thương thế trên người Tuệ Giác, phù hợp với điểm đặc thù của người Cực Luật bên trong Cực Cảnh.

Thế nên, việc này có thể là phụ cận có một Cực Luật phương hướng Tông Sư Cực Cảnh tồn tại."

"Cực Luật?" Lần đầu tiên Trương Vinh Phương nghe nói tới cách nói như vậy. Hắn có lòng muốn hỏi những điều này, nhưng Không Định đã không muốn nói thêm gì nữa. Hắn ta đứng lên.

"Tuệ Giác chết, ta sẽ báo cáo lên Chân Phật tự theo đúng sự thật, việc tới mức này đã không dễ dàng giải quyết như lúc trước nữa rồi.

Liên tục có hai vị Bái Thần Tam không chết mất, bất luận như thế nào, Thứ Đồng đều phải cho ta một cái công đạo!"

"Đại sư có ý là...!?" Sắc mặt Trương Vinh Phương nghiêm nghị hỏi.

"Triệu tập trú quân, càn quét lục soát tất cả người khả nghi, người sử dụng kỹ xảo bạo phát như vậy, coi như là Cực Cảnh, cũng nhất định sẽ bị thương ở phần tay, trong khoảng thời gian ngắn không thể khôi phục được. Thế nên..." Không Định càng nghĩ càng thấy có thể thực hiện được. Không tự chủ, ánh mắt hắn ta nhìn hai tay của Trương Vinh Phương, hoàn hảo không chút tổn hại.

"Có gì cần ủng hộ, vãn bối sẽ giúp sức ngay!" Trương Vinh Phương quả quyết đứng dậy, nghiêm mặt nói.

"Đa tạ Đạo tử!" Không Định gật đầu thật mạnh.

Tiếp theo hai người nhanh chóng thương nghị sau đó làm thế nào để bài trừ, ứng đối ra sao. Không bao lâu sau, Không Định mới rời khỏi Trầm Hương cung.

Hắn vội vàng xuống núi.

Chờ Không Định rời đi rồi, Trương Vinh Phương cũng đứng lên, thay đổi y phục, lại một lần nữa sắp xếp Trần Hãn đi làm chuyện khác, mình thì đeo mặt nạ da người, thay đổi thân phận.

Đánh chết Tuệ Giác, chỉ dựa vào một mình Không Định thì hoàn toàn không có khả năng tra ra được chân tướng. Người này không có cảm giác nhạy bén như của Tuệ Giác, ý nghĩ cũng không rõ ràng bằng Tuệ Giác. Thế nên, hiện giờ hắn cũng có thể càng an tâm kéo dài thời gian.

Xuống đến chân núi, Trương Vinh Phương đón xe đi tới một cửa hàng bia đá bên trong thành. Vị trí cửa hàng hẻo lánh, kinh doanh quạnh quẽ.

Sâu trong cửa hàng hơi ảm đạm, một bóng dáng có thân hình cao lớn đeo tạp dề vải bố, cầm trong tay đao khắc, đang cẩn thận dùng cây búa đóng từng đường vân lên trên một tấm bia đá.

"Lão Tả, cuối cùng ngươi cũng mở cửa." Trương Vinh Phương nhìn thấy người này, ánh mắt lóe lên một tia nhẹ nhõm. Đợi lâu như vậy, vị Thiên Thạch môn chủ này cuối cùng cũng lại quay về Thứ Đồng rồi.

Sau khi hắn phán đoán Không Định cũng là Tông Sư, thì vẫn rất muốn tự mình thử xem giữa Tông Sư và Tam Không rốt cuộc có khác biệt thế nào. Nhưng Tông Sư mà hắn biết, cũng chỉ có một mình Tả Hàn. Thế nên…