Từ lần bị Trương Vinh Phương đề cập tới, nàng chỉ mặc lộ ra như thế ở trước mặt Trương Vinh Phương.
Trương Vinh Phương ngẩng đầu, cười với nàng một tiếng.
“Làm sao vậy? Có việc gì thế?”
“Vì sao đạo tử phải kiên nhẫn khiêm nhượng với với Tiết Tập như thế?” Trương Chân Hải không hiểu. “Rõ ràng giao cho thuộc hạ xử lý, âm thầm giáo huấn một hai là có thể giải quyết thoải mái. Vì sao phải như thế?”
“Vì không đáng giá.” Trương Vinh Phương nhẹ nhàng lắc đầu. “Bây giờ đại quân đã quá cảnh, cao thủ Tây tông giáng lâm, chúng ta cần phải cẩn thận. Không thể có bất cứ hành động nào thiếu suy nghĩ.”
“Thuộc hạ đã hiểu. Chỉ là, nhìn Tiết Tập khoa trương như thế...” Trương Chân Hải cắn răng nói.
Nàng thấy Trương Vinh Phương bị khi nhục như thế, trong nội tâm nàng luôn luôn bị nén lửa giận.
“Không sao.” Vẻ mặt Trương Vinh Phương bình thản. “Đừng lo lắng, Tây tông cũng tốt, phụ tử Tiết gia chỉ là việc nhỏ, thăm dò hiểu rõ thực lực của hắn ta là có thể giải quyết. Phiền phức là Tây tông, chẳng qua... Bọn họ không thể đợi ở đây quá lâu.”
“Chân Hải đã hiểu.” Trương Chân Hải cúi đầu.
“Đợt một lúc... Đợi một chút...” Trương Vinh Phương cúi đầu xuống, nhìn nước rượu trong ly, không nói nữa.
*
*
*
Hoàng Kinh sơn.
Hai người Nghịch giáo ăn mặc thành dược nông, bước từng bước đi trên đường núi từ dưới chân núi.
Bọn họ là hảo thủ thân pháp Nghịch giáo sắp đặt ở xung quanh, chuyên tuần tra an toàn xung quanh.
Chỉ là trong lúc hai người tuần tra, lại hoàn toàn không chú ý tới, phía xa xa có hai bóng người khôi ngô cao lớn, đang lẳng lặng ngắm nhìn bọn họ ngụy trang thành dược nông, đi vào trong núi.
“Căn cứ theo tình báo từ người bản địa, ở đây thường xuyên có thể nhìn thấy có người tập võ đi tới đi lui, cộng thêm ngọn núi Hoàng Kinh sơn khổng lồ sâu xa, nếu Nghịch giáo muốn ẩn mình ở Thứ Đồng. Hoặc là nấp vào nội thành, hoặc cũng chỉ có ở xung quanh đây. Nếu không thì lại càng xa xôi hơn.”
“Có thể chính xác hơn nữa không? Ngọn núi Hoàng Kinh sơn khổng lồ, nếu muốn tìm từng điểm từng điểm thì chúng ta không có nhiều thời gian như vậy.” Một người khác trầm giọng hỏi.
“Còn có một cách. Nếu lúc trước Vĩnh Hương quận chúa cũng được chứng minh là bị Nghịch giáo giết chết, như vậy trong mấy người bọn họ, nhất định trên người sẽ có ấn ký màu tím sát hại huyết mạch hoàng tộc.” Một người đứng trước trả lời.
“Cái này trừ phi có người của Tuyết Hồng các đến, hoặc là người hoàng tộc tự mình đến, còn lại chúng ta không làm được.” Một người khác lắc đầu.
Ánh sáng chiếu rọi xuống, nhẹ nhàng chiếu sáng khuôn mặt người này.
Rõ ràng người này là tăng nhân khôi ngô, cả người khoác cà sa màu đen dây đỏ. Cũng là cao thủ Chân Phật tự lần này Tây tông điều động đến đây điều tra chân tướng cái chết - Không Định.
“Còn có một cách.”
“Cách gì?” Không Định nhìn về phía đối phương.
“Tìm người dẫn đầu thế lực bản địa, hẳn sẽ có thể tìm thấy chỗ của Nghịch giáo nhanh nhất. Mà ở Thứ Đồng bây giờ, người thông tin linh thông thích hợp cho chúng ta bái phỏng không nhiều.”
“Cũng chỉ còn cách này.” Không Định chậm rãi gật đầu.
Bọn họ vừa tới nơi đây, chưa quen cuộc sống chỗ này, tất nhiên muốn tìm nhân tài quen thuộc địa phương thuận tiện làm việc.
Nhìn hai “dược nông” chậm rãi từ từ vào nơi núi rừng sâu xa, hắn ta xoay người lại.
“Đạo tử Trương Ảnh của Đại Đạo Giáo ở chỗ này, còn đảm nhiệm chức vụ thủ giáo, trực tiếp đi tìm hắn đi.”
“Vâng, sư thúc.”
Lúc này hai người không quan sát nữa, quay người tiến đến một phương hướng khác ở thành Thứ Đồng.
Trầm Hương cung không ở trong thành, mà là ở ngoại ô.
Không bao lâu sau, hai người một trước một sau đi vào nơi chân núi Trầm Hương sơn.
Họ không tùy tiện leo lên núi, mà là quy củ tìm đạo nhân đón khách ở chân núi, cho biết thân phận bản thân, rồi thông báo lên.
Rất nhanh đã có đạo nhân mới đến đây, dẫn dắt hai người lên núi.
Ở chỗ sơn môn Trầm Hương cung, từ xa Không Định đã nhìn thấy một người mang theo mấy đạo nhân chờ ngoài sơn môn từ sớm.
Hắn ta dò xét người dẫn đầu tỉ mỉ.
Người kia cao hai mét có thừa, tóc đen ngang vai, đạo bào tím đen có các vân văn loại cây hoa.
Trên đầu đội đạo quan tinh hoa bạch ngọc, nhìn rõ ràng có dáng người khôi ngô nhưng lại có khí chất ấm áp.
Từ khoảng cách xa xa, Không Định và đối phương nhìn nhau.
“Bần tăng Không Định, phía trước là Trương đạo tử Trương Ảnh Thiên Bảo cung sao?”
Không Định nhún chân, cơ thể bỗng nhanh chóng xông tới, chớp mắt đã đến trước mặt mấy người Trương Vinh Phương.
Khoảng cách mấy chục mét, lóe lên là đã tới.
Đó là một loại tốc độc cực nhanh nhẹ nhàng hoàn toàn không hợp với thân hình khôi ngô giống như cột điện của hắn ta.
Nhìn từ xa thì khá tốt, nhìn gần cho người có cảm giác tê dại giống như khiêu vũ trên mũi đao.
Trong lòng Trương Vinh Phương nghiêm nghị, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ sợ hãi thán phục thích hợp.