TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 796: Gây xích mích (2)

Mọi người lên xe ngựa trở về.

Trương Vinh Phương cũng ngồi trên xe ngựa của Trầm Hương cung.

Bên trong xe ngựa, Trần Hãn hơi nhíu mày quỳ một bên.

"Đạo tử, Tiết Tập, con trai của Tiết Thành Tư hôm nay, có lẽ chỉ là một con đao để thăm dò. Ngài phải hết sức cẩn thận."

"Ồ? Một công tử đơn thuần, còn có thể kêu ta cẩn thận sao?" Trương Vinh Phương hỏi ngược lại. Hắn muốn xem Trần Hãn biết gì.

“Tiết Tập này không phải chỉ là một tay công tử bột chỉ biết ăn chơi.” Trần Hãn lắc đầu, “Người này từ nhỏ đã là thiên tài võ học. Làm sao có tư cách mà muốn theo đuổi Vĩnh Hương quận chúa ban đầu. Phải biết, quận chúa Vĩnh Hương là cao thủ Tam Không.

"Kỳ thực, vấn đề này bề ngoài có vẻ là vấn đề của Tiết Tập, nhưng trên thực tế, nó sẽ không xảy ra nếu không có sự thụ ý của Tiết Thành Tư.

Sau đó Tiết Thành Tư giả vờ giả mù sa mưa khuyên can một vài lần, và sau đó để cho con trai lão ta nhụ mạ ta. Nếu nói không có chuyện này, ai sẽ tin?” Trương Vinh Phương gật đầu.

"Cho nên Đạo Tử phải cẩn thận, bản thân Tiết Thành Tư chẳng tính là gì, nhưng thê tử của lão ta, mẫu thân của Tiết Tập, mới là công chúa thực sự của hoàng tộc. Cho nên... người này rất có thể bị lợi dụng để ép ngài ra tay, để thăm dò sâu cạn.” Trần Hãn nghiêm túc nhắc nhở. “Công chúa sao?” Trương Vinh Phương nhắm mắt lại.

Hắn biết rằng một ngày như vậy sớm muộn gì cũng sẽ đến.

Sau một loạt chuyện xảy ra với hắn, nhất định phải có thế lực đến thăm dò nội tình của hắn.

Không ngờ mọi chuyện lại diễn ra theo cách này.

Để một công tử bột tính cách táo bạo chĩa mũi dùi vào hắn và mắng mỏ hắn. Người bình thường thực sự không thể chịu đựng được.

“Vậy thì Tiết Thành Tư và con trai sẽ ở đây bao lâu?” Trương Vinh Phương đột ngột hỏi.

“Khoảng mười ngày.” Trần Hãn đáp. “Sau mười ngày, bọn họ sẽ phải hộ tống tài nguyên và nô lệ đi nơi khác.” “Vậy thì đừng quan tâm, mười ngày sau bọn họ sẽ tự nhiên rời đi.” Trương Vinh Phương bình tĩnh nói. “Đã hiểu.” Trần Hãn đáp.

Trương Vinh Phương lập tức ngừng nói, chỉ là chớp chớp mắt. Ngay lập tức, thanh thuộc tính của hắn lại xuất hiện. Trương Vinh Phương – Sinh mệnh 186-186. '

Lúc này giá trị sinh mệnh của hắn đã đạt tới hơn một trăm tám mươi điểm, còn lại mười bốn điểm, liền có thể bước vào hai trăm điểm.

Theo suy đoán của hắn, khả năng tài năng tiềm năng sẽ được kích hoạt ở mức 100 điểm.

Đối với hắn bây giờ mọi thứ đã đến giới hạn, cách duy nhất để nghĩ đến sự phát triển.

Chỉ có hai.

Một là tăng cường giá trị sinh mệnh điểm thuộc tính của chính mình, để đạt được mức độ tiến hóa sinh mệnh.

Hai là đi theo con đường của các tông sư, đi con đường gian khổ, tiến về phía trước, thậm chí có thể chạm tới cảnh giới cực hạn.

“Trần Hãn, ngươi đã bao giờ nhìn thấy tông sư chân chính cùng cực cảnh chưa?” Trương Vinh Phương đột nhiên hỏi.

"Tông sư đã từng thấy qua, đó là ở Đại Đạo giáo. Chỉ là một con số nhỏ. Dù sao chúng ta coi trọng sự hòa hợp, chúng ta là đạo môn chủ tu văn công." Trần Hãn đáp.

“Rốt cuộc là tông sư mạnh cỡ nào, ngươi biết không?” Trương Vinh Phương khẽ nhíu mày.

'Tông sư là một trạng thái hoàn hảo hơn, không có bất kỳ khuyết điểm nào. Thuộc hạ đã từng trải qua giao thủ với tông sư, đã là như vậy.

Hai người ngươi tới ta đi, đánh nhau hồi lâu vẫn chưa thấy người phân thắng bại. Cuối cùng, chúng ta chỉ có thể gặp nhau vào ngày mai để chiến đấu một lần nữa.” Trần Hãn đáp.

“Dù sao thì....” Hắn dừng lại, “Dù sao thì đó dường như là một cảnh giới cảm ngộ, cảnh giới lý giải, là thân thể mở ra tới cực hạn, trạng thái cường hãn có thể ứng phó với bất kỳ tình huống gì.

"Cảnh giới cảm ngộ..." Trương Vinh Phương như là hiểu được, khẽ gật đầu.

Hắn tự hỏi liệu đã đến lúc quay lại và yêu cầu môn chủ Thiên Thạch môn thảo luận trực tiếp với hắn chưa.

Chỉ là vị môn chủ kia rất kiêu ngạo, xuất quỷ nhập thần, không cần thiết chút nào cũng không xuất hiện.

“Đừng nói về điều đó nữa. Tình hình ở Thiên Bảo cung gần đây thế nào?” Hắn chuyển chủ đề và bắt đầu hỏi về những thứ khác.

Trần Hãn trả lời từng thứ một.

Chiếc xe ngựa, được hộ tống bởi các vệ binh, theo tiếng vó ngựa, không nhanh không chậm quay trở lại Trầm Hương cung.

Trương Vinh Phương cũng đang suy nghĩ về hướng phát triển trong tương lai của mình.

Về mặt võ đạo, các ngạnh công bây giờ chỉ ở mức đỉnh cao, có thể có tác dụng đối với cơ thể của hắn.

Và những ngạnh công hàng đầu về cơ bản được nắm giữ bởi những thế lực lớn đó. Không có thực hành giảng dạy thì căn bản là không thể học được. Chỉ có thể tạm dừng.

ngạnh công cường hãn, là nền tảng của việc hắn không ngừng sử dụng sự chồng chất của trạng thái giới hạn và các năng lực phá vỡ giới hạn.

Nếu không, hắn không có cách nào sử dụng nhiều trạng thái giới hạn cùng một lúc, nếu hắn sử dụng từng trạng thái một thì hắn đã đạt đến giới hạn. Cũng giống như những võ giả Siêu Phẩm bình thường còn lại.