TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 787: Động tác (3)

“Giết giết giết giết! Ha ha ha ha!” Hai cánh tay của Không Tướng giống như những bóng ma, rõ ràng là chỉ có hai tay, nhưng dưới những cú đấm tốc độ cao, chúng giống như những con quái vật bốn tay.

Những cú đấm dày đặc không ngừng giáng xuống khiến Trương Vinh Phương liên tiếp lui về phía sau.

Một đòn cuối cùng.

“Long Tượng!”

Không Tướng dùng lực lượng toàn thân hội tụ vào tay phải, chưởng mạnh về phía trước.

Oành!

Cơ thể của Trương Vinh Phương bị đánh hung hăng đâm vào một cây cột của Phật điện.

Các cột gỗ vững chắc của tòa nhà nổ tung, gãy ngay tại chỗ.

“Nữa này! Chết đi!”

Bóng người của Không Tướng nhanh chóng xuất hiện bên cạnh hắn, chỉ trong một giây quyền kích chưởng ảnh vung ra mấy chục lần, tất cả đều đánh vào đầu, thắt lưng và lưng của Trương Vinh Phương.

Với một tiếng vang trầm đục ầm ầm vang lên, Trương Vinh Phương bị một lực lượng khổng lồ đánh đến mức đập vỡ vách tường của Phật điện, ngã vào bên trong.

“Lại nữa này!” Không Tướng cười gằn, lại lần vọt vào trong Phật điện.

Tuyệt học Chân Hình Hàng ma công lại lần nữa được sử dụng hết tốc lực, hai cánh tay của hắn ta hóa thành chưởng ảnh, đánh bay mép bức tường, ép về phía Trương Vinh Phương.

Xoạch!

Đột nhiên, nụ cười trên mặt Không Tướng hơi ngưng lại.

Hai cánh tay của hắn ta ra chiêu, nhưng lại thất bại. Mấy chục đòn liên tiếp, tất cả đều chính xác đánh sát vào biên giới cơ thể Trương Vinh Phương rồi xuyên qua.

Chỉ khẽ nhúc nhích cơ thể, Trương Vinh Phương giống như một bóng ma, chính xác tránh hết được những quyền chưởng dày đặc.

“Ta đã thấy… Kẽ hở của ngươi rồi…”

Trương Vinh Phương ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hiện lên vô số tia máu, hội tụ tại trong con ngươi.

“Giới Hạn.”

Trong khoảnh khắc, bóng dáng của hắn lóe lên, tránh đi song quyền đấm vào phía bên mặt.

Khuỷu tay nhấc lên.

Oành!

Đòn nghiêm trọng chính xác giống như lưỡi lê vừa vặn đánh vào nơi tụ tập linh tuyến bên ngoài thân thể Không Tướng, đánh tan hoàn toàn lực đạo hắn ta vừa mới ngưng tụ được.

“Súc Bộ.”

Thân hình Trương Vinh Phương lại lần nữa lóe lên, xuất hiện ở phía bên kia như một ảo ảnh.

“Tùng Vân.”

Chân phải của hắn đột nhiên nâng lên, giống như một cột đá, mạnh mẽ đạp vào bụng Không Tướng.

Ầm!

Cơ thể của Không Tướng cong lên một cách yếu ớt, há miệng phun ra máu. Cả người bị nhấc lên cao, thoáng chốc lơ lửng trên không trung rồi ầm ầm đánh vào cây hòe trong viện.

Rào rào.

Trong tiếng lá rơi, Trương Vinh Phương thuận theo phía trước, chuẩn bị một đòn cuối cùng.

“Muốn giết ta? Chỉ bằng ngươi!” Sắc mặt của Không Tướng dữ tợn, đúng lúc kịp phản ứng, từng luồng từng luồng linh tuyến, khí huyết trộn lẫn vào nhau rồi tụ lại trên hai cánh tay hắn ta.

“Lão tử cho ngươi lập địa thành Phật!”

Hai cánh tay của hắn ta đột nhiên hợp lại làm một ở giữa, giống như hai bức tường đá ép về giữa.

Xoẹt!

Lúc này, Trương Vinh Phương vốn đang gấp rút, ánh mắt bình tĩnh, dưới chân lại lần nữa bộc phát.

“Súc Bộ.”

Hắn đột nhiên xuất hiện ở phía bên phải Không Tướng, cánh tay trái giống như lưỡi lê đâm về phía trước.

“ m Khê.”

Xì xì!

Lực trùng kích cực lớn tấn công chính xác vào giao điểm tụ tập linh tuyến và khí huyết của Không Tướng.

Cơ thể hắn ta bị đánh ưỡn cong lên, nôn ra máu, con ngươi gần như bật ra khỏi hốc mắt.

Chiếc áo cà sa sau lưng cũng bị kình lực xuyên thấu của m Khê đục một lỗ sắc nhọn.

“Đòn cuối cùng...” Ánh mắt Trương Vinh Phương lãnh đạm, tay phải nâng lên, chuẩn bị chém xuống.

Đột nhiên hắn lóe lên phía bên trái.

Tránh các đợt tấn công toàn lực điên cuồng của Không Tướng.

“Muốn giết ta! Ngươi nghĩ ngươi là ai? Nhìn xem pháp tướng của ta đi! Tu La!”

Lúc này, Không Tướng lại lần nữa biến hóa, toàn bộ cơ thể tiếp tục phồng lên, trở nên lớn hơn. Những đường màu bạc bắt đầu xuất hiện trên bề mặt cơ thể vốn đã biến thành màu đen của hắn ta.

Thân hình lúc trước vẫn thấp hơn so với của Trương Vinh Phương, nhưng lúc này bỗng cao lên, trở nên mạnh mẽ hơn, như thể được thổi khí vậy.

Hai cánh tay của hắn ta như dao phay, chém ngang về phía eo của Trương Vinh Phương.

Oành!

Bốn cánh tay của hai người giao nhau, nổ tung thành một luồng khí xoáy dữ dội.

Trương Vinh Phương lùi về phía sau một bước.

“Súc Bộ.”

Hắn lại lần nữa sử dụng kỹ năng phá hạn. Muốn đi vòng đến bên cạnh người Không Tướng.

Nhưng lần này.

Coong!

Đao tay của hai người va chạm vào nhau, lại phát ra tiếng kim loại va chạm. Giống như hai binh khí sắc bén.

Không Tướng vậy mà lại đuổi kịp!

“Trạng thái cực hạn lần thứ hai à?” Đồng tử Trương Vinh Phương hơi co lại, toàn lực ra tay.

Lúc nhất thời, cả hai lóe lên giao thủ trong sân điện.

Không Tướng lúc trước hoàn toàn bị áp chế xê dịch phạm vi nhỏ, lúc này lại hoàn toàn theo kịp với tốc độ của Trương Vinh Phương.

Hắn ta hoàn toàn không am hiểu loại thân pháp xê dịch phạm vi nhỏ này, mà chỉ dựa vào những động tác xoay chuyển bạo lực mới có thể bắt kịp nhịp điệu.