Hai người chỉ kịp dùng hết sức tung ra một quyền, đấm mạnh về phía đối phương nhằm đảm bảo không bị đánh bay, mất thăng bằng, lộ ra khe hở trí mạng.
Oành!
Cú va chạm cực lớn đã khiến cả hai huynh đệ Viên gia xuyên qua chiến trường, đánh bay hai võ tăng đang chém giết, sau đó đâm sầm vào bức tường bên kia của ngôi chùa.
Bức tường lại lần nữa nổ tung vỡ nát, xuất hiện hai vết nứt rõ ràng.
Nam tử mặc áo giáp sừng trâu đen từ từ đứng thẳng dậy, đồng thời buông ra hai nửa bộ xương của thi thể đã bị đụng nát hoàn toàn.
Khuôn mặt dưới lớp mũ giáp phả ra một hơi dài nóng hổi.
“Tiếp theo, để ta tiếp nhận đi.” Hắn ta xoay người lại nhìn về phía sắc mặt đang tái nhợt của Trương Vân Khải.
“Ta muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy cái giá phải trả cho việc dám cả gan khiêu khích ta ở Thứ Đồng!”
“Công tử...” Trương Vân Khải nhịn xuống đau đớn trong lồng ngực, nhìn chằm chằm đối phương. Trong một lúc, dường như một thứ gì đó đã im lặng bấy lâu nay lại lần nữa thức tỉnh trong lòng.
Từ khi Trương Vinh Phương nhảy vào viện, lao thẳng một mạch, trong nháy mắt giết chết huynh đệ Viên gia.
Hai thế lực trong toàn bộ viện đồng thời dừng lại, bị tiếng động cực lớn làm giật mình, tạm dừng chém giết, nhìn về phía bên này.
Xoẹt.
Đá vụn trên người Trương Vinh Phương rào rào rơi xuống đất khi hắn xoay người.
Ánh mắt hắn từ dưới mũ giáp quét qua mọi người.
Các võ tăng của Vọng Hải tự bị hắn quét qua, thân thể dồn dập tựa như bị châm chích, không tự chủ được nắm chặt binh khí, toàn thân căng thẳng.
“Bao vây nơi này. Không được phép để lọt một kẻ nào.”
Trương Vinh Phương giơ tay lên, một nhóm người đeo bịt mặt đen ngay lập tức tràn vào bức tường phía sau và lối vào của ngôi chùa.
Số lượng võ tăng vốn không nhiều, lúc này hoàn toàn bị cao thủ áp chế, công kích và phòng ngự trong chốc lát thay đổi.
Từng võ tăng không ngừng ngã xuống đất và bị giết. Những người còn lại rốt cuộc không thể chống đỡ nổi, xoay người bỏ chạy.
“Nghĩa phụ!” Trương Chân Hải và một nam tử cao lớn khác cấp tốc bay tới, vọt tới bên cạnh Trương Vân Khải, đỡ lão đứng vững.
“Không sao chứ?” Trương Chân Hải vội vàng lấy thuốc cầm máu trong túi đựng ở thắt lưng ra đưa cho lão nuốt vào.
“Ta không sao.” Trương Vân Khải lại lần nữa nhìn về phía Trương Vinh Phương.
Nhưng thấy hắn đã bỏ qua huynh đệ Viên gia, đi về phía nội viện của ngôi chùa.
“Những người còn lại không cần đi theo, khống chế hai người này, ta cần nhiều vật phẩm kiểm tra hơn.”
Giọng nói của hắn bình thản, từng bước cất bước đi về phía lối vào của nội viện, nơi tụ tập không ít võ tăng.
Võ giả Bái Thần nếu không nghĩ đến chuyện giết họ hoàn toàn, chỉ khống chế một cá nhân đã bị đánh tan thân thể, thì với thực lực của Trương Chân Hải và những người khác vẫn rất dễ dàng.
Chỉ cần không ngừng không để cho bọn họ khôi phục hoàn toàn là được.
Như vậy mặc dù không bao giờ có thể giết võ giả Bái Thần, nhưng có thể kéo dài thời gian.
Toàn bộ ngôi Vọng Hải tự được chia thành hai phần: nội viện và ngoại viện.
Ngoại viện là Phật đường tượng trưng, điện tụng kinh, sân luyện võ.
Nội viện là nơi tăng nhân hưởng thụ cuộc sống, giam giữ nô lệ, che giấu chuyện xấu.
Lúc này, sau khi Trương Vinh Phương mặc trọng giáp, cộng thêm chiếc mũ sắt đã cao gần ba mét.
Hắn từng bước từng bước đi về phía nội viện. Mặt đất rung nhẹ theo từng bước chân của hắn.
Trọng lượng của hơn 500 cân cho dù ở nơi nào đều không thể được bỏ qua.
Xì!
Bất ngờ một chiếc phi tiêu đánh về phía vai hắn với tốc độ cao.
Coong!
Phi tiêu bật ra khỏi áo giáp, chỉ để lại một vết lõm nho nhỏ.
“Người này nhất định là thủ lĩnh! Nhân lúc hiện tại bắt được hắn, trụ trì sẽ thưởng lớn! Giết!”
Một tăng nhân gầy gò, da ngăm đen hét lên từ phía sau đám đông.
Các võ tăng có mặt đều được cổ động, giống như những con sói đói, cầm thiền trượng và chùy sắt lao về phía Trương Vinh Phương.
Coong coong!
Hai người đi đầu vung thiền trượng như roi, đánh mạnh vào cánh tay của Trương Vinh Phương.
Nhưng không có kết quả gì.
Trước khi cả hai kịp phản ứng, Trương Vinh Phương đã đánh bay thiền trượng, hai tay chụp vào khuôn mặt họ.
Hoa máu bắn tung tóe, hai thi thể không mặt mũi ngã xuống đất.
Keng!
Một tiếng vang nhỏ vang lên, một tên tăng nhân phía sau Trương Vinh Phương cầm một cây lao, hung hăng đâm xuyên qua khe hở trên áo giáp.
Nhưng vẻ mặt đắc ý vừa rồi của hắn ta trong nháy mắt biến thành tuyệt vọng.
Mũi lao đã xuyên qua khe hở, nhưng bên trong vẫn có lớp nội giáp!
Oành!
Trương Vinh Phương trở tay nắm lấy cổ người nọ, treo ở trước mặt.
“Ngươi đang chọc cười ta à?”
Tăng nhân điên cuồng giãy giụa, đánh vào cánh tay đang kẹp chặt cổ mình.
Nhưng sự chênh lệch sức mạnh quá lớn khiến hắn ta hoàn toàn không thể làm thả lỏng một chút nào.