TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 783: Tra (5)

Ở tuổi này, ban đầu Trương Vân Khải định đưa ra quyết định tốc chiến tốc thắng, giải quyết hai người. Nhưng không ngờ ngạnh công của hai người này quá cao minh, chỉ bị đả thương chứ không mất đi sức chiến đấu.

Lực lượng.

Trong khi giao thủ.

Đột nhiên, một đám bột phấn màu đỏ thẫm văng ra khỏi tay Nguyên Anh.

Bột phấn chớp mắt làm mù mắt Trương Vân Khải.

Lão đúng lúc nhắm mắt, lùi về sau, không bị trúng chiêu.

Nhưng bên kia, một bóng người Viên Hoằng nhân cơ hội tới gần, dùng hết sức vung quyền đánh về phía thắt lưng của lão.

Trương Vân Khải hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn về phía người bên cạnh, chùn người, khuỷu tay hạ xuống, trúng ngay giữa nắm đấm của Viên Hoằng.

Oành!

Khủy tay của hai người va vào nhau, động vào liền nổ tung.

“Cùng phế bỏ lão đầu này!” Viên Anh gầm nhẹ một tiếng, khí huyết toàn thân tăng tốc, cơ bắp lại tiếp tục phồng lên thêm, huyết quản trên khuôn mặt cũng nhô lên.

Giống như Viên Anh, đệ đệ Viên Hoằng cũng giống như vậy, cơ thể lớn hơn một vòng, hai tay của hắn ta càng nhô ra, từng khối từng khối cơ bắp phồng lên như thể được thổi khí.

Hai người đồng thời khom người, làm tư thế tựa như xuát phát chạy.

Một cảm giác châm chích không cách nào hình dung đột nhiên khiến Trương Vân Khải tê dại cả da đầu. Lông tơ khắp người dựng lên.

Lão hít một hơi thật dài, nín thở.

Tiếp tục mở ra trạng thái cực hạn.

“Trạng thái cực hạn thứ hai à?”

Không khí càng lúc càng trở nên nặng nề, tiếng đánh nhau xung quanh dường như xa dần.

Khiến Trương Vân Khải gần như không nghe thấy.

Lão chỉ có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình và ánh mắt hung dữ của huynh đệ Viên gia như hổ rình mồi.

Đòn đánh này...

Bùm!

Trong tích tắc, hai bóng người ầm ầm lao ra như đạn đại bác.

Mặt đất nứt ra từng bước, đá văng tung tóe, càng làm tăng tốc độ của hai người bọn họ.

Loại nước rút này đã hoàn toàn vượt qua cực hạn của con người!

Hai chân huynh đệ Viên gia dồn dộn rạn nứt, da thịt nứt ra, máu thịt xé rách, máu chảy ròng ròng.

Nhưng bọn họ không quan tâm đến tổn thương trên cơ thể mình, bộc phát hết tốc lực, cùng nhau tấn công về phía Trương Vân Khải.

Chạy nước rút, chạy nước rút, chạy nước rút!

Sau đó ra quyền!

“Song Tương Long Tích!”

Oành!

Một ít máu bắn tung tóe.

Cả hai trong phút chốc đi xuyên qua Trương Vân Khải, tạo thành một chữ X thẳng tắp.

Thân thể Trương Vân Khải run lên, lắc lư, suýt chút nữa không đứng vững..

Lão cúi đầu nhìn cánh tay không ngừng run rẩy, mùi gỉ sắt từ từ trào ra cổ họng.

Đó chỉ là một chiêu cùng tấn công mà lão lại thực sự... bị thương...

Lúc này huynh đệ Viên gia mới xoay người, vết thương trên tay và chân đã khép lại, hai người cười ác độc nhìn về phía Trương Vân Khải.

“Lại là một cao thủ Tam Không, nhưng không đáng kể. Tam Không chết dưới tay huynh đệ chúng ta không chỉ có một mình ngươi.”

Viên Anh liếm liếm máu trên ngón tay.

Trương Vân Khải xoay người, ngưng thần nhìn chằm chằm vào hai người họ.

Lão không ngờ Vọng Hải tự sẽ có một võ lực mạnh mẽ như thế, Tây tông quả nhiên không phải là thứ mà các thế lực khác có thể so sánh được.

Không hổ danh là cường giả đỉnh cấp có thể tiêu diệt Đông tông.

Nhìn hai người bọn họ, lão phất tay áo, sắc mặt khôi phục sự bình tĩnh.

Cũng được, nếu đã phán đoán sai, cũng nên trả giá rất lớn.

Chém giết võ đấu vốn là như vậy...

Lão chém giết một đời, giết quá nhiều người, cuối cùng chết dưới tay kẻ khác, cũng có thể là quả báo.

Chỉ là có chút đáng tiếc thôi….

Đáng tiếc không thể nhìn thấy dáng vẻ của Chân Hải và những người khác sau này sẽ như thế nào...

Nhìn thấy hai huynh đệ kia lại ra tư thế Song Tương Long Tích, Trương Vân Khải biết rằng mình không thể ngăn được chiêu thứ hai.

Cơ bắp trên cánh tay của lão đã bị đứt gãy do va chạm. Nếu lại thêm một lần nữa, chỉ sợ lão sẽ phải chết.

Lão hé miệng, chuẩn bị ra lệnh cho tất cả những người Nghịch giáo ở nơi này rút lui.

Chuyện hôm nay đã trở thành xu hướng suy tàn, không thể cứu vãn được nữa.

Huynh đệ Viên gia lại lần nữa khom người, chuẩn bị phát lực.

Vù… Vù...

Đột nhiên, có một âm thanh chấn động gì đó từ bên ngoài truyền đến.

“ m thanh gì vậy?”

Trực giác của hai người họ cảm thấy không ổn. Đột nhiên liếc sang nhìn về hướng chấn động truyền đến.

Bùm bùm!

Trong tích tắc, bức tường bên phải của hai người ầm ầm nổ tung.

Vô số đá vụn văng tung tóe, gạch tường vỡ tan tành, giống như ám khí, giống như mưa hoa đầy trời đánh úp về phía hai người họ.

Trong cơn mưa đá.

Một bóng người khổng lồ trong bộ giáp đen, đầu đội mũ sắt có sừng, từng bước từng bước đạp nát mặt đất, xông về hướng hai người như một con dã thú.

Oành!

Oành! Oành!

Hình người trong trọng giáp gần ba mét, đem theo trọng lượng khổng lồ hơn 500 cân, ầm ầm lao thẳng về phía hai người.

“Cái gì?”

Huynh đệ Viên gia kinh hãi xoay người, nhưng đã quá muộn, đá vụn bụi mù bay tung tóe trước đó đã che khuất tầm nhìn của họ, khi họ thực sự nhìn thấy thì đối phương đã ở quá gần rồi!