"Có vẻ như Tây tông ngay cả một chỗ trống cũng không có ý định lưu lại..." Trương Vinh Phương vẻ mặt lạnh lùng nói.
"Trong Chân Phật tự Tây tông, hầu hết tất cả đều là võ giả Bái Thần, có thể nói là trừ Linh Đình ra, số người Bái Thần so toàn bộ Đại Linh là thế lực lớn nhất, bọn họ tiếp nhận người từ ngoại giới."
Ngay cả một số kẻ sát nhân hàng đầu đã phạm vào đại án Huyết hải, chỉ cần võ lực đủ mạnh, đồng thời thuần phục gia nhập, bọn họ sẽ tuyên bố với bên ngoài đã quy y phật môn.
Việc tăng cường sức mạnh của bản thân một cách không chừa thủ đoạn nào như vậy cũng là lý do chính khiến họ có thể lật đổ Đông tông rất nhanh.” Trương Vân Khải giải thích ngắn gọn.
“Chân Phật tự… Dám lấy cái tên này cũng thật là làm khó bọn họ. Nếu trên đời thật sự có Phật tổ, e rằng ngay cả Phật tổ cũng tức giận mà phải trợn mắt thanh lý môn hộ.” Trương Vinh Phương nghiêm nghị nói. "Nếu không có sự chấp thuận của Linh Đình, cũng không thể phát triển lớn mạnh đến mức này."
"Chính xác. Vì vậy,... Cần phải cẩn thận nhiều hơn. Nếu cần, chúng ta hoàn toàn có thể trốn trong núi và tránh đám đông." Trương Vân Khải đề nghị.
"Tạm thời không vội..." Trương Vinh Phương không nghĩ rằng sư tôn Sùng Huyền sẽ bỏ qua chính mình. Rốt cuộc, ngoài trừ thân phận nhân chủng Đông tông ra, còn là Đạo tử của Đại Đạo giáo.
Hơn nữa nếu thực sự tránh xa đám đông, đến lúc bị tra ra quan hệ tỷ tỷ bọn họ cũng sẽ đau khổ như vậy.
Vì vậy cách tốt nhất là nên phát huy tối đa sức mạnh của mình trước khi bị phát hiện.
Hắn liếc nhìn thanh thuộc tính của mình vào lúc này.
Bỏ qua rất nhiều thông tin võ công và văn công, đôi mắt trực tiếp rơi vào giá trị sinh mệnh.
Trương Vinh Phương – Sinh mệnh 164-165.
Ngoài sinh mệnh được cộng trực tiếp vào điểm thuộc tính, Trương Vinh Phương còn cộng thêm một tầng văn công Thái Thượng Minh Hư Công nhằm trấn an trái tim của sư tôn Sùng Huyền.
Đem Nguyên Anh trung kỳ trước đó tăng lên Nguyên Anh hậu kỳ. Một trừ một thêm một tăng thêm điểm thuộc tính ngoài dự liệu.
Sự cải thiện này cũng làm cho nỗi lòng lo lắng của Nhạc Đức Văn hạ xuống, nhận ra rằng quyết định trước đây của mình thả người ra ngoài là đúng.
"Đúng rồi, truy tung chúng ta, chính là Kim Sí Lầu chủ Trình Huy dẫn đội. Tên phản đồ này, xem ra cũng dự định giẫm lên huyết nhục của lão Đông gia thượng vị...” Trương Vân Khải nhắc đến người này, sắc mặt cũng âm trầm khó coi.
“Kim Sí Lầu… Ta đã từng là Linh Sứ bên trong… Có chút hoài niệm.” Trương Vinh Phương thấy hắn có chút lo lắng, cười nhẹ nói.
"Trương thúc đừng lo. Không sao đâu."
“Trong lòng ngươi tự có tính toán là tốt.” Trương Vân Khải gật đầu.
Lão cũng lo lắng rằng nếu thân phận nhân chủng bị bại lộ thì lúc đó Đại Đạo Giáo cũng không nhất thiết phải bảo vệ Trương Ảnh.
Bởi vì mật tàng của Đông tông liên quan đến căn cơ của tất cả những võ giả Bái Thần.
"Ngoài ra, phương pháp giết người của những võ giả Bái Thần, đặc biệt là nội dung cốt lõi của tượng thần, không được phát tán đi ra. Nếu không... Đã có tiền lệ từ trước. Họ sẽ giết tất cả những ai có thể biết!" Trương Vân Khải lại lần nữa căn dặn.
“Ý ngươi nói là… đồ thành (tiêu diệt cả thành trì)?” Trái tim của Trương Vinh Phương như đông cứng lại.
"Linh Đình cao cao tại thượng, ai thèm quan tâm đến sinh tử của con kiến dưới chân. Ngay cả thông đồng với Mật giáo cũng có thể đồ thành, chớ nói chi đến việc quan trọng như vậy." Trương Vân Khải thở dài.
"..." Trương Vinh Phương không nói nên lời.
Sau khi tiếp xúc nhiều lần với những người Linh hoàng tộc, hắn cũng phát hiện ra rằng những người này đã tách mình ra khỏi những người còn lại.
Theo nhận thức của họ, chỉ có hai loại người trên thế giới này.
Một, người Linh hoàng tộc..
Một loại khác, hạ nhân.
"Quên nó đi, chúng ta đừng nói về điều này. Có tiến bộ trong những lần thử nghiệm trước không?” Trương Vinh Phương hỏi.
Đã một năm trôi qua, và rất khó để nghiên cứu những võ giả Bái Thần mà họ bắt được.
Nhóm người này cơ bản miễn nhiễm với thuốc, sức đề kháng cực cao.
Một chút nghiên cứu kịch liệt có thể kích thích bọn họ bùng nổ.
Điều duy nhất có thể làm là tiếp tục thử nhiều phương pháp khác nhau để xem liệu có thể tăng tốc thời gian tiêu diệt chúng hay không.
“Cho đến nay, chúng ta đã thử rất nhiều phương pháp, điều duy nhất có hiệu quả là chôn nó sâu dưới lòng đất.” Trương Vân Khải thở dài.
"Nhưng nếu chôn sâu, vẫn bị các linh bạo nổ tung hết lần này đến lần khác, lại chui ra ngoài."
Nhiều nhất có thể vây hãm trong một thời gian.” Trương Vinh Phương lắc đầu.
“Đúng rồi, hôm nay không phải bận sao? Sao đột nhiên lại tới đây?” Trương Vân Khải đứng lên, lúc này cũng có chút khó hiểu.
Trong thời gian này, lão và Trương Vinh Phương về cơ bản thay phiên nhau canh giữ hang động thí nghiệm. Sẽ rất ít người đến sớm.
Dù sao mọi người đều có rất nhiều việc phải làm.
“Ta có một số ý tưởng, muốn kiểm tra một chút.” Trương Vinh Phương nghiêm nghị nói.