TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 768: Linh quang (5)

Râu quai nón nói ra, lập tức tất cả mấy người bàn chung quanh cũng nhao nhao quăng ánh mắt nhìn về phía bên này.

Trương Vinh Phương cũng sững sờ.

Thế mà ngay cả Cực Cảnh người này cũng hiểu rõ! Hắn lại quan sát đối phương tỉ mỉ lần nữa.

Nhưng từ làn da lộ ra ngoài, huyết mạch đối phương tráng kiện, hẳn là quân nhân, nhưng hình dáng huyết mạch này cũng không rõ ràng, hơi kỳ lạ. Có thể là do dịch dung dẫn đến, cũng có thể là do võ công khác dẫn đến.

Nghe thấy Cực Cảnh, hắn cũng có hơi không nhịn được, mở miệng hỏi.

“Xin hỏi huynh đài, Cực Cảnh này chính là cảnh giới mạnh nhất trong quân nhân sao?”

“Cái này cũng không rõ ràng, chẳng qua là đã từng mạnh nhất. Khi đó cao thủ đệ nhất thiên hạ, đại Tông Sư Đế Sư Đạt Mễ Nhĩ, có thể nói là gặp người giết người, thấy phật giết phật cũng không ngoa, dù sao chính là thực lực không ai có thể địch nổi.”

Râu quai nón giải thích.

“Ta đã từng may mắn, được chứng kiến từ xa xa, tình cảnh khi cao thủ Cực Cảnh giao thủ với người khác.” Râu quai nón rơi vào hồi ức.

“Người kia cầm trường kiếm trong tay, những nơi đi qua, không hề có ai là địch thủ của mình. Thường thường đều là lóe lên ánh bạc, là có một người ngã xuống. Ngay cả những kẻ đã Bái Thần cũng giống nhau.”

“Gì?” Đột nhiên Trương Vinh Phương dừng lại, trong mắt lóe lên thần quang.

Hắn xác định mình không nghe lầm.

“Đã Bái Thần nghĩa là gì?”

Vốn dĩ hắn cho là đối phương chỉ khoác lác, bây giờ xem ra…

“Ý trên mặt chữ.” Râu quai nón lộ ra một tia ý vị thâm trường: “Đã Bái Thần, và chưa Bái Thần, là không giống nhau.”

“Cực Cảnh có thể giết Bái Thần?” Trương Vinh Phương nheo lại mắt, thăm dò mà thấp giọng hỏi một câu.

“Có có thể, có không thể.” Râu quai nón trả lời.

“Huynh đài, có thể nể mặt nói chuyện không?” Trương Vinh Phương nghiêm túc chỉ chỗ ngồi đối diện mình.

Râu quai nón nhìn Trương Vinh Phương, cười khì khì, đứng dậy, đặt mông ngồi vào chỗ đối diện hắn.

“Nhìn thấy ngươi cũng không phải nhân vật tầm thường, ngươi có biết vì sao Bái Thần có thể chết không?”

“Vì sao?” Trong lòng Trương Vinh Phương dừng lại, cái này chính là đáp án mà Đông tông tìm hiểu thực nghiệm nhiều năm cũng không thể tìm thấy.

Mặc dù hắn không cho rằng đối phương có thể nói ra thứ gì, nhưng giờ phút này, không hiểu sao trong lòng có vẻ mong đợi.

Râu quai nón nhìn chung quanh, môi khẽ nhúc nhích, đè thấp giọng nói.

“Đó là vì, vạn vật đều có trái tim.” Hắn ta khí định thần nhàn, mơ hồ có khí chất mờ mịt của cao thủ.

Trái tim?

Trong lòng Trương Vinh Phương giật mình.

Ý tứ của đối phương là, võ giả Bái Thần cũng có tim?

“Chẳng qua đâm vào trái tim cũng không phải là chuyện mà tất cả mọi người có thể làm được, chỉ có số cực kỳ ít Cực Cảnh tuyệt đỉnh mới có thể làm đến dùng nhịp tim đập mà đâm ngược thẳng vào tim. Mà Đế Sư năm đó chính là một trong số đó.” Râu quai nón thở dài.

Trong lòng Trương Vinh Phương sinh nghi. Khẩu khí đối phương quá lớn, không khỏi khiến hắn không nghi ngờ.

Lúc này, hắn lại nhỏ giọng hỏi chút ít kinh nghiệm, biểu hiện phương diện võ học Siêu Phẩm.

Những chuyện này, nếu chưa từng trải qua, được thấy tận mắt, hoàn toàn không biết rốt cuộc Siêu Phẩm là cấp độ gì, rốt cuộc thật sự có thể làm được trình độ nào.

Nhưng điều khiến hắn kinh dị là, thế mà râu quai nón trả lời hết.

Lúc này, Trương Vinh Phương cũng dần dần xem nó như là giao lưu với cao thủ giang hồ cùng cấp độ. Thái độ cũng từ thảo luận trước đó, chậm rãi trở thành thỉnh giáo.

Bởi vì hắn kinh ngạc phát hiện, kiến thức võ học kinh nghiệm của đối phương, thế mà cực kỳ tuyệt diệu, mơ hồ có ý cao cao tại thượng, quan sát tất cả.

Trong đó có không ít đạo lý võ học, thế mà hắn nghe cũng có cảm giác hơi hiểu được, sáng tỏ trong lòng.

Đây là một việc khá ghê gớm.

Phải biết Trương Vinh Phương bây giờ đã là một cao thủ Siêu Phẩm hàng đầu, tuy chưa đi vào Nội Pháp, nhưng một thân ngạnh công, phối với võ học tuyệt sát, coi như là Linh Lạc Tam Không, cũng có thể giao thủ chính diện.

Cũng chính là không chân chính giao thủ cùng tông sư, không rõ chênh lệch cụ thể.

Với mức cảnh giới này, Trương Vinh Phương tùy thời đặt câu hỏi, cũng không đề cập đến tầng thứ cảnh giới.

Râu quai nón này có thể trả lời một cách nhanh chóng.

Hơn nữa, hiện tại thân thể của hắn đã đạt tới cực hạn gen người, sản sinh không ít nghi hoặc, người này thật sự có thể lý giải được.

Trương Vinh Phương dần dần trở nên thận trọng hơn đối với hắn, hai người nhỏ giọng giao lưu, mơ hồ có ý tương giao ngang hàng.

Sau một số trao đổi, Trương Vinh Phương biết được họ của người đó là Việt tên Thịnh. Lần này, đến Thứ Đồng vì hắn ta muốn đi du lịch thiên hạ bốn phương và mở rộng tầm nhìn cũng như cảnh giới võ thuật của mình.